"Tìm được rồi, hiện giờ đang bị con nhốt ở sau nhà!" Tống Phúc Tin nói, "Nếu không phải do muội ấy, mẫu thân và Kỷ công tử đã sớm thuận thuận lợi lợi thành thân! Hơn nữa trước đó mẫu thân không có tỉnh lại, con và đại ca đều bị hù chết……"
Khóe môi Tống Phúc Tin hơi hơi run rẩy.
Tống Đoàn Viên nhìn, sau đó mới phát giác Tống Phúc Tin đã gầy ốm đi rất nhiều, vành mắt cũng đen, xem ra mấy ngày này, đúng là đã mất không ít tâm tư.
Tống Đoàn Viên tiến lên, ôm lấy Tống Phúc Tin.
Tống Phúc Tin sửng sốt.
Từ sau khi hắn hiểu chuyện, nương hắn liền rất ít thân cận cùng hắn như vậy……
"Vất vả cho con!" Tống Đoàn Viên thấp giọng nói, "Ta cho rằng trong nhà này, người ta phải lo lắng nhất chính là con, lại không có nghĩ đến là Song Hỉ…… Lão nhị, con không có làm ta thất vọng, ta cũng không hối hận vì sinh ra các con……"
Tống Phúc Tin được Tống Đoàn Viên ôm, nghĩ đến thời gian lo lắng và gian khổ trước đó, đôi mắt hắn cũng không nhịn được ướt át.
"Nương, chúng con vô dụng, kéo chân sau của nương……" Tống Phúc Tin nghẹn ngào nói.
Tống Đoàn Viên lắc đầu: "Sinh dưỡng con cái chính là như vậy, đích xác rất khó, thực phiền, nhưng có các con ở bên cạnh, ta mới cảm thấy thế giới này càng thêm muôn màu muôn vẻ!"
Tống Phúc Tin không nhịn được cười rộ lên.
"Đi thôi, đi xem Song Hỉ!" Tống Đoàn Viên vỗ vỗ bả vai Tống Phúc Tin.
Tống Phúc Tin có chút khẩn trương: "Nương tính toán xử trí Song Hỉ như thế nào?"
Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ nói: "Đều là người một nhà, nói cái gì xử trí chứ, nhưng sự tình lần này, con bé thật sự đã làm quá mức, bởi vì con bé, Kỷ công tử thiếu chút nữa xảy ra chuyện, con bé phải bị giáo huấn một ít!"
Tống Phúc Tin gật đầu: "Đúng vậy, Thẩm đại nhân nói, nếu không phải xem ở trên mặt mũi của nương, bọn họ đã sớm chém Song Hỉ trăm lần! Mấy ngày nay, Song Hỉ cũng bị Thẩm đại nhân dọa sợ tới mức quá sức……"
Thẩm Lận?
Tống Đoàn Viên mang theo Tống Phúc Tin đi hậu viện, Tống Song Hỉ mấy ngày nay bị nhốt ở trong sương phòng phía sau.
Lúc này, Thẩm Lận đang quăng ngã một hắc y nhân ở cửa.
Tống Song Hỉ nghe được âm thanh thân thể ngã trên mặt đất, nàng đột nhiên bưng kín lỗ tai, thân mình run bần bật, nhưng nàng vẫn xuyên qua kẹt cửa, thấy được hắc y nhân kia máu tươi đầy mặt, còn có biểu tình tuyệt vọng trên mặt mũi kia.
"Sài Sáu, ngươi thế nhưng lại phản bội công tử?" Thẩm Lận dùng sức dẫm đầu hắc y nhân kia.
Người nọ quỳ rạp trên mặt đất, mặt đều bị dẵm đến thay đổi hình dạng, hắn nói mơ hồ không rõ: "Thẩm đại nhân tha mạng, ti chức có nỗi niềm khó nói……"
"Mặc kệ ngươi có lý do khó nói gì, ngươi thương tổn công tử, bản đại nhân liền phải chém chết ngươi!" Thẩm Lận nói, lấy chủy thủ ra, lập tức cắt rớt cái mũi của nam nhân kia.
Tiếng kêu thảm thiết của nam nhân vang lên.
Tống Song Hỉ che lại lỗ tai ôm hai chân, cả người run rẩy không ngừng.
Mấy ngày nay, Thẩm Lận mỗi ngày đều tới trình diễn tiết mục tương tự, nàng sợ nếu Tống Đoàn Viên còn không tỉnh lại, hoặc là Kỷ Trường An có vấn đề gì, người tiếp theo bị nghiền ở dưới lòng bàn chân chính là nàng!
Lạch cạch một tiếng, có thứ gì đó bị ném vào tới.
Tống Song Hỉ càng không dám nhìn, bởi vì nàng biết là thứ gì.
Cái mũi của người kia……
Hiện tại trước mặt nàng đã có mười mấy cái……
Đang lúc Thẩm Lận định cắt lỗ tai của người nọ, Tống Đoàn Viên mang theo Tống Phúc Tin đi tới.
Thẩm Lận nhìn hai người, cánh tay lại không có ngừng lại, lỗ tai bị hắn chộp vào trong tay, giơ tay chém xuống.
Tống Đoàn Viên thở dài, tiến lên nói: "Thẩm đại nhân, ta sẽ cho Kỷ công tử một công đạo!"
Thẩm Lận hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, nhắm dao nhỏ về phía Tống Đoàn Viên.