Tống Phúc Tin cảnh giác nhìn Thẩm Lận, tiến lên che ở trước mặt Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên ngăn Tống Phúc Tin lại, ngước mắt nhìn Thẩm Lận.
Thẩm Lận đá chân vào trên sống lưng Sài Sáu, Sài Sáu ở không trung trở mình, cánh tay bị Thẩm Lận bắt lấy.
Thẩm Lận mặt vô biểu tình kéo Sài Sáu rời đi.
Máu của Sài Sáu đã sớm nhiễm đỏ trên mặt đất màu nâu.
Tống Phúc Tin thấp giọng nói: "Thẩm Lận muốn làm như thế, con cũng không thể cản…… Rốt cuộc chuyện này là Song Hỉ làm không đúng……"
"Ta biết!" Tống Đoàn Viên nói, bảo Tống Phúc Tin đi mở cửa.
Tống Phúc Tin vội vàng đi mở cửa.
Tống Song Hỉ cuộn tròn ở trong góc, che lại lỗ tai, nhắm mắt gắt gao, căn bản không biết bên ngoài đã xảy ra sự tình gì.
Cửa phòng mở ra, một tia nắng mặt trời từ bên ngoài chiếu tiến vào, nàng càng sợ hãi hơn.
"Đừng giết ta, đừng giết ta!" Tống Song Hỉ run rẩy toàn thân, liều mạng xua tay.
Tống Phúc Tin bất đắc dĩ tiến lên, nắm lấy cánh tay Tống Song Hỉ nói: "Song Hỉ, là huynh!"
Tống Song Hỉ run rẩy mở mắt, thấy Tống Phúc Tin, lập tức liền kéo lấy cánh tay hắn, "Nhị ca, cứu muội đi, tên Thẩm Lận kia sẽ giết muội, nhị ca, cứu muội đi!"
Tống Phúc Tin lạnh lùng hỏi: "Muội có biết muội sai rồi không?"
Tống Song Hỉ ghé vào trên người Tống Phúc Tin ô ô mà khóc lên: "Muội cũng không muốn như vậy, nhưng vừa đến buổi tối muội liền mơ thấy, lại còn chân thật như vậy, muội muốn điên rồi! Đều là nương làm hại muội!"
Tống Phúc Tin thấy nàng vẫn chấp mê bất ngộ, một tay đẩy nàng ra: "Muội vì sao không nói cho chúng ta biết? Muội nói cho chúng ta, nói cho nương, chúng ta và nương còn có thể giúp muội, nhưng muội lại đi hợp tác cùng người xấu, phá hư việc hôn nhân của nương và Kỷ công tử, còn làm hại nương và Kỷ công tử như vậy, muội còn không biết sai?"
Tống Song Hỉ bụm mặt ô ô khóc lên: "Muội biết sai lại có thể thế nào, nương và Kỷ công tử còn không phải không có tỉnh lại……"
Tống Phúc Tin ngoái đầu liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên ngoài cửa một cái.
Tống Đoàn Viên chậm rãi đi đến.
Tống Song Hỉ khóc lóc, đột nhiên cảm giác được trong phòng nhiều thêm một người, nàng nức nở, nỗ lực mở mắt, thấy được Tống Đoàn Viên đứng ở cửa.
"Nương…… Nương, nương thật sự đã tỉnh? Nương không có việc gì chứ?" Tống Song Hỉ vội vàng nhào tới.
Tống Đoàn Viên mặt vô biểu tình mặc cho nàng ôm, oa oa khóc.
Tống Song Hỉ thấy Tống Đoàn Viên không để ý tới nàng, chạy nhanh quỳ xuống: "Nương, con thật sự biết sai rồi, con cũng không biết làm sao vậy, tựa như quỷ mê tâm hồn, chỉ muốn sớm ngày thoát khỏi cảnh trong mơ kia, nương, con thật sự biết sai rồi!"
"Con hận ta, con hẳn nên hướng tới ta!" Tống Đoàn Viên trầm giọng nói, "Mà không phải liên lụy đến người khác!"
Tống Song Hỉ ghé vào trên người Tống Đoàn Viên khóc ô ô, "Nương, con thật sự biết sai rồi, con……"
Tống Đoàn Viên không có nói gì, chỉ nhìn mười mấy cái mũi người trong phòng hơi hơi mà nhíu mày, ngoái đầu nhìn lại nói với Tống Phúc Tin, "Cho muội muội con rời khỏi nơi này, rửa mặt chải đầu một chút!"
Tống Song Hỉ ngước mắt, đầy mặt kinh hỉ: "Nương, nương đã tha thứ cho con?"
Tống Đoàn Viên lắc đầu: "Không có, con hiện tại hẳn nên khẩn cầu Kỷ công tử tha thứ!"
Tống Song Hỉ lập tức ngồi liệt dưới đất.
Nàng đã bị Thẩm Lận dọa sợ!
Tống Song Hỉ tắm rửa một cái, thay xiêm y sạch sẽ, tiến đến gặp Kỷ Trường An và Tống Đoàn Viên.
Tống Song Hỉ đứng ở trước mặt Kỷ Trường An, đột nhiên hướng tới hắn khom lưng, ngay khi nàng muốn vái lạy ba cái, Tống Đoàn Viên vội vàng ngăn nàng lại.
"Kỷ công tử, thật sự xin lỗi, ta không phải cố ý, ta cũng không biết làm sao vậy, thế nhưng làm ra chuyện như vậy, ta……" Tống Song Hỉ nói, lại khóc lên.
"Chỉ biết khóc, sự tình mà ngươi làm, ta lại thấy lá gan của ngươi so với ai khác đều lớn hơn, lại còn rất thận trọng, thế nhưng giấu diếm được nhiều người như vậy!" Thẩm Lận lạnh băng nói.