Kỷ Trường An nhìn trà hoa cúc kia, hơi hơi nhíu mày, hồi lâu không nói gì.
"Làm sao vậy?" Lâm Bích Vu tiến lên hỏi.
"Bản công tử nhớ rõ là bản công tử thích uống trà hoa cúc, nhưng……" Kỷ Trường An hơi hơi ấn huyệt thái dương, bộ dáng Tống Đoàn Viên bưng trà hoa cúc, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người thướt tha dần dần trở nên mơ hồ, mà gương mặt tươi cười của Lâm Bích Vu lại dần dần rõ ràng.
"Nhưng cái gì?" Lâm Bích Vu cười tiến lên hỏi.
Kỷ Trường An lắc đầu, thấp giọng nói: "Không có việc gì!"
Lâm Bích Vu lại lần nữa bưng bát trà đến.
Kỷ Trường An tiếp nhận bát trà, chậm rãi phẩm trà, "Hương vị đích xác không tồi, giống hệt hương vị khi còn nhỏ!"
Lâm Bích Vu nhếch môi: "Hóa ra Thập Nhất vẫn nhớ rõ sự tình chúng ta ở bên nhau khi còn nhỏ!"
Kỷ Trường An nhàn nhạt gật gật đầu.
Lâm Bích Vu bưng bát trà ra ngoài, bước nhanh tiến vào phòng.
"Chủ thượng, dược của chủ thượng thật sự có tác dụng, vừa rồi Thập Nhất thật sự đã coi trà hoa cúc này như là nô tỳ pha chế, còn nói giống như đúc hương vị khi xưa!" Lâm Bích Vu vui mừng nói.
Thu Vãn từ cửa đi ra, trong ánh mắt hơi hơi có chút an ủi.
Tòa nhà này, Tống Đoàn Viên và cha con Hách gia đều là thánh thủ y thuật, vốn dĩ hương phấn trên người Lâm Bích Vu có thể duy trì được mấy ngày, ai biết cái tên Thu Kim Hồng kia lại mang theo nhiều người tiến đến như vậy, trận pháp không xong, nàng không có cách nào mới đành hạ độc ở trong nước.
"Dùng được là tốt, nhưng ngươi vẫn không thể thiếu cảnh giác, cần phải thời khắc chú ý hướng đi của Tống Đoàn Viên và Kỷ Trường An, không cần làm sự tình khiến cho bọn họ hoài nghi!" Thu Vãn thấp giọng phân phó, vẫn muốn Lâm Bích Vu cẩn thận, miễn cho lộ ra dấu vết.
Lâm Bích Vu chạy nhanh đáp lời.
Giờ phút này trong phòng, Kỷ Trường An liếc trà hoa cúc trước mặt, sau đó ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên, "Thu Vãn này biết việc riêng giữa chúng ta thực kỹ càng tỉ mỉ, loại việc nhỏ như trà hoa cúc này, nàng cũng nhớ rõ!"
Tống Đoàn Viên thở dài: "Một người thời thời khắc khắc muốn báo thù, sao có thể không nhớ rõ được?"
Trong lòng Tống Đoàn Viên thập phần than khổ, rốt cuộc Lâm Bích Vu đúng là đã chết vì nàng, nhưng người tạo thành hết thảy việc này chính là Thiên Cơ Hoàng Đế, không phải nàng, Thu Vãn đã tìm lầm người để báo thù!
"Thu Kim Hồng bên kia phải làm sao bây giờ?" Tống Đoàn Viên ngước mắt hỏi, "Trong thánh chỉ cũng không rõ là nội dung gì!"
"Mặc kệ nội dung gì, chúng ta cứ thành thân trước, ta cưới ngươi!" Kỷ Trường An tiến lên, ôm lấy Tống Đoàn Viên, môi nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, thấp giọng nói, "Lần này ta không chờ nữa, đêm nay thành thân đi!"
Tống Đoàn Viên sửng sốt, "Đêm nay?"
Kỷ Trường An gật đầu, "Miễn cho đêm dài lắm mộng!"
Kỷ Trường An vừa nói, vừa hôn môi nữ nhân, chỉ là lần này hôn môi không giống với trước kia. Trước kia đều chỉ lướt qua liền ngừng, lần này xác thật mang theo một loại dục vọng vững chắc.
Tống Đoàn Viên hơi hơi thở hổn hển, con mắt mê mang, nhìn Kỷ Trường An trước mặt có chút xa lạ.
Ánh mắt Kỷ Trường An là dục vọng nồng đậm không hòa tan được, mái tóc đen như mực của hắn buông xuống, một cây trâm ngọc cài tóc, nghiêng đầu, tóc đen rũ xuống, gắt gao mà nhìn chằm chằm nàng, thấp thấp giọng mở miệng: "Viên Viên, ta muốn trở thành người của nàng!"
Tống Đoàn Viên nghe câu nói kia, chỉ cảm thấy mềm cả người, bên trong nội tâm có cái gì đó nhộn nhạo, nàng gật gật đầu.
Buổi chiều, Kỷ Trường An mang theo Tống Đoàn Viên ra cửa.
Tin tức Kỷ Trường An muốn cùng Tống Đoàn Viên rời khỏi tòa nhà, lập tức quấy rầy kế hoạch của Lâm Bích Vu.
Lâm Bích Vu hỏi hết người trong nhà, nhưng ai cũng không biết hai người đi nơi nào.