Ngày thứ hai, bên trong một thôn mới xây của huyện An Nam, Tống Đoàn Viên được đám người Trịnh thị vây quanh, Trịnh thị mặc áo cưới đỏ thẫm vào cho Tống Đoàn Viên, rất nhiều bá tánh vừa múa vừa hát, vây quanh đống lửa, thập phần náo nhiệt ồn ào.
"Tân lang tới!" Theo một tiếng hô to của Trịnh Lão Hổ, Kỷ Trường An mặc y phục tân lang được đám người Thuận Tử vây quanh đưa ra.
Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn lại, ánh mắt xuyên qua đám người rậm rạp trong sân, thấy được một nam nhân mặc y phục đỏ, tuấn nhan như hoa, cao cao đĩnh bạt, nam nhân mà nàng sắp phó thác cả đời.
Kỷ Trường An đứng ở trong đám người, dáng người đĩnh bạt thong dong, như hạc trong bầy gà, hắn ngước mắt nhìn nàng, phảng phất xuyên qua thiên thu vạn năm, rốt cuộc tìm được nàng, hắn nhẹ nhàng mấp máy môi, chậm rãi phun ra hai chữ: "Viên Viên!"
Tống Đoàn Viên đỏ bừng mặt, bị Trịnh thị chùm khăn voan đỏ lên, đưa nàng tới gần hắn.
Kỷ Trường An vươn tay tới, cầm tay Tống Đoàn Viên, thấp giọng nói: "Viên Viên, gả cho ta, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau!"
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, bên tai vang lên nhịp trống, tuy rằng đơn điệu, nhưng mỗi một tiết tấu đều đập vào trong lòng nàng.
Tay nàng được Kỷ Trường An nắm, đi đến trước mặt Kỷ Mặc Thiên.
Kỷ Mặc Thiên thế nhưng thật sự chạy tới, hắn là phụ thân Kỷ Trường An, chứng kiến hôn lễ của bọn họ.
Trịnh Lão Hổ gọi người chạy nhanh đốt pháo hoa, pháo trúc, âm thanh bùm bùm vui mừng truyền đi rất xa, hoa lửa chiếu sáng nửa bầu trời.
Ở trong tiếng kêu bái đường ầm ĩ, Tống Đoàn Viên và Kỷ Trường An hoàn thành nghi thức đơn giản mà long trọng, cuối cùng hai vợ chồng nhìn nhau.
Ở dưới sự xúi giục của mọi người, Kỷ Trường An lấy cân côn tới, đẩy khăn voan đỏ của Tống Đoàn Viên ra.
Tống Đoàn Viên nâng đôi mắt lên, lẳng lặng nhìn nam tử trước mặt, hai kiếp phù du như sương khói, mọi vui buồn tan hợp đều nở rộ ở trong nháy mắt này, từ nay về sau, người nam nhân này chính là phu quân của nàng, nửa đời đấu tranh thống khổ cùng ung thư, nàng rốt cuộc đã chờ được tình yêu đáng giá nhất cả đời này.
Kỷ Trường An nắm chặt tay Tống Đoàn Viên, hắn tới gần nàng, bên môi nhếch lên một ý cười thản nhiên, bên trong ánh mắt tất cả đều là thỏa mãn.
Hắn rốt cuộc cũng chờ được tới giờ khắc này!
"Đưa vào động phòng!" Theo một tiếng hô to của Thuận Tử, Tống Đoàn Viên và Kỷ Trường An được đưa về phòng.
Tống Đoàn Viên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An đánh giá nàng, mày đẹp, mặt như hoa, búi tóc cao, Kỷ Trường An đã lâu không thấy Tống Đoàn Viên trang điểm tinh xảo đến như vậy, hắn nhìn gương mặt này, phảng phất về tới khi còn nhỏ, thời gian Tống Đoàn Viên vẫn là công chúa Thanh Nguyên.
Hắn đợi hai đời, rốt cuộc cũng đợi được tới giờ khắc này!
Kỷ Trường An ôm Tống Đoàn Viên lên, ôn nhu mà đặt nàng ở trên giường, sau đó cúi người áp xuống, mái tóc đen lười biếng rũ ở bên cạnh mặt nữ nhân, lẳng lặng nhìn Tống Đoàn Viên đang có chút khẩn trương, đột nhiên cười nhẹ nhàng.
"Trước đó nàng trêu chọc ta, ta không thể đáp lại, hiện giờ phải đáp lại nàng nhiều một chút, nàng cũng đừng xin tha!" Kỷ Trường An thổi khí ở bên tai Tống Đoàn Viên, ái muội nói.
Tống Đoàn Viên lập tức đỏ mặt lên.