Trước đó, nàng không muốn Kỷ Trường An bởi vì một cái danh phận mà phải đeo nhiều gánh nặng như vậy, nhưng khi động phòng thật, Tống Đoàn Viên vẫn có chút vô thố.
Bị nam nhân hôn đến cả người xụi lơ, Tống Đoàn Viên chỉ có thể ôm chặt lấy cổ nam nhân, cảm thụ được ngón tay thon dài trắng nõn của nam nhân chậm rãi xẹt qua mái tóc mềm mại của nàng, lòng bàn tay nóng bỏng xẹt qua thân thể nàng.
Không biết trời đã tối từ khi nào, Tống Đoàn Viên cuộn tròn ở trong lòng ngực nam nhân, khép nửa con mắt, thoả mãn giống như một con mèo con.
Kỷ Trường An xoay người lại ôm lấy nàng.
"Trường An, không được……" Tống Đoàn Viên đỡ vòng eo đã mỏi nhừ, "Chàng cho ta ngủ một lát đi……"
Kỷ Trường An mới không chịu buông tha nàng, hắn thấp giọng nói: "Nàng còn nhớ rõ đã trêu chọc ta bao nhiêu lần không? Nàng có biết ta vì nàng mà đã phải tắm nước lạnh bao nhiêu lần không?"
Tống Đoàn Viên mơ mơ màng màng, thấp giọng nói: "Thân thể chàng yếu ớt, không thể tắm nước lạnh……"
"Yếu sao? Xem ra ta vẫn không đủ mạnh……"
"Ô ô……" Tống Đoàn Viên mệt đến không mở được mắt!
Kỷ Trường An nhìn Tống Đoàn Viên mơ màng sắp ngủ, thấp giọng nói: "Sức mạnh trước kia chạy đi đâu hết rồi? Hiện giờ sao lại nhu nhược như vậy?"
Tống Đoàn Viên xua xua tay, thuận tiện lẩm bẩm một câu, "Người trẻ tuổi, vẫn nên kiềm chế một chút mới tốt!"
Môi Kỷ Trường An nhẹ nhàng dán ở bên tai nàng, thấp giọng nói: "Đây là lần đầu tiên của ta, khiếm khuyết kinh nghiệm, yên tâm, về sau sẽ càng ngày càng lợi hại hơn!"
Tống Đoàn Viên liền bị kinh hách, lập tức mở đôi mắt ra, nam tử trước mặt cười tủm tỉm rũ mi mắt, trên khuôn mặt nhỏ thanh lãnh có một tia đỏ ửng mê người.
Sau một trận lăn lộn lại quay về dáng vẻ thanh thuần, Kỷ Trường An thật đúng là phát huy cảnh giới của boy tâm cơ tới cực hạn, làm nhân tâm ngứa ngáy.
Tống Đoàn Viên hôn mê cả đêm, sáng sớm hôm sau được Kỷ Trường An ôm đi ngâm suối nước nóng.
Hóa ra mặt sau thôn chính là suối nước nóng, trời quang mây tạnh, mây lượn lờ, Kỷ Trường An ôm Tống Đoàn Viên chậm rãi tiến vào trong suối nước nóng.
Tống Đoàn Viên mơ mơ màng màng mở mắt ra, có chút thẹn thùng, vừa muốn giãy giụa cự tuyệt, lại eo mềm chân mỏi, căn bản không có sức lực.
Nàng chỉ có thể chui ở trong chăn, như con rùa đen rút đầu, hi vọng không ai nhìn thấy nàng.
Khi thân mình mềm mại chậm rãi trượt vào trong nước ấm, Tống Đoàn Viên không nhịn được ‘ưm ư’ một tiếng, hơi nước tươi mát của khe núi tách ra hơi thở nồng đậm ái muội trên người hai người.
Kỷ Trường An kéo chăn mỏng bên ngoài ra, Tống Đoàn Viên chỉ mặc chiếc áo trắng trong, phiêu ở trong suối nước nóng.
Nước nóng ướt sũng áo, lộ ra hình dáng bên trong.
"Chàng đi lên trước đi!" Tống Đoàn Viên cảm thấy xấu hổ, vội vàng muốn đoạt chiếc chăn kia, nhưng chăn bông dính nước, đã sớm chìm xuống.
Tống Đoàn Viên chỉ đành chạy nhanh ôm chặt phía trước, giơ cánh tay lại phát hiện dấu vết ái muội bên trên.
Tống Đoàn Viên đỏ bừng mặt, thân mình lại có chút đứng không vững.
Kỷ Trường An bất đắc dĩ ôm lấy Tống Đoàn Viên, "Trước kia nàng hùng hổ như vậy, còn tưởng rằng rất lợi hại, hóa ra cũng chỉ là con hổ giấy!"
Tống Đoàn Viên tức giận đến sắc mặt đỏ lên.
Tống Đoàn Viên cũng không giãy giụa, chỉ để Kỷ Trường An giúp nàng chà lau thân mình, cuối cùng lại bế nàng lên bờ.
Giang Long cầm xiêm y của Tống Đoàn Viên tới.
Tống Đoàn Viên nhìn thấy Giang Long, sắc mặt càng đỏ hơn, cũng không biết vừa rồi thời điểm hai người tắm rửa làm ầm ĩ, Giang Long thấy được bao nhiêu.
Giang Long cũng thẹn thùng, buông xiêm y xuống liền chạy, Tống Đoàn Viên muốn nàng hỗ trợ mặc vào cũng không được.
Kỷ Trường An cười tủm tỉm cầm lấy xiêm y, giúp Tống Đoàn Viên mặc vào.