Khóe môi căng chặt của Kỷ Trường An hơi hơi lỏng ra một ít.
“Còn có, nếu đã sớm có hôn ước cùng Mộ Vân Điệp, vậy ngươi đừng để người ta chờ như vậy, thanh xuân của con gái hữu hạn!” Tống Đoàn Viên thấp giọng nói, trong lòng nghĩ, nàng luôn làm mộng thấy Kỷ Trường An thành thân, có phải bởi vì kiếp trước thiếu hắn, nên muốn nàng trả lại hay không.
Nếu Kỷ Trường An có thể ân ái cùng Mộ Vân Điệp, mặc kệ mười năm sau Kỷ Trường An là lần đầu tiên thành thân hay là tái hôn, đều sẽ không phát sinh sự kiện kia, mặc kệ tương lai tình huống Tống gia phát triển như thế nào, nàng và Kỷ Trường An cũng sẽ không gặp lại.
Khóe môi lỏng ra của Kỷ Trường An lập tức lại căng chặt lên.
“Ngươi thực quan tâm việc ta có thành thân hay không sao?” Ánh mắt Kỷ Trường An u ám hỏi.
“Không phải quan tâm, chỉ là cảm thấy ngươi và Mộ tiểu thư thực xứng đôi!” Tống Đoàn Viên học ngữ khí của Mộ Vân Điệp nói.
“Xứng đôi hay không chính ta biết, không cần Tống đại nương quan tâm!” Kỷ Trường An thấp giọng nói, có chút phiền lòng.
Tống Đoàn Viên lại lần nữa lui về phía sau một bước, cũng đúng, nàng và hắn là bèo nước gặp nhau, hơn nữa thân phận kém rất lớn, nàng thật sự không cần phải làm bộ hai người chơi thân với nhau, nói đề tài tư mật.
Chỉ là nàng không hề hy vọng lại làm giấc mộng có quan hệ đến Kỷ Trường An, bằng không mỗi lần tỉnh lại tâm đều sẽ không thoải mái.
Thấy Tống Đoàn Viên không nói gì, Kỷ Trường An lại cảm thấy ngữ khí của chính mình tựa hồ quá mức cường ngạnh.
Hắn đang muốn thử lại lần nữa mở ra đề tài khác, liền thấy Tống Đoàn Viên đã xoay người rời đi.
Kỷ Trường An sửng sốt một chút, gấp gáp hô: “Lời Hách lão nhân nói ngươi không thể tin toàn bộ!”
Tống Đoàn Viên đứng lại, xoay người, khó hiểu mà nhìn Kỷ Trường An.
“Ý của ta là, y thuật của Hách lão cao minh, cây cao đón gió, ngươi và bọn họ vốn không phải người giống nhau……” Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên nhíu mày: “Ta biết y thuật của Hách lão cao minh, mà ta chỉ là một phụ nhân ở nông thôn, nhưng Hách lão nguyện ý cho ta cơ hội này, ta không cần phải cự tuyệt đi?”
Khóe môi Kỷ Trường An ngập ngừng một chút, hắn cũng không phải ý này.
Tống Đoàn Viên lại lần nữa nói: “Có lẽ ở trong mắt ngươi và Mộ tiểu thư, thân phận ta đê tiện, trời sinh tính tình thô lỗ, không xứng đi theo thần y như Hách lão để học tập y thuật, nhưng người đều muốn hướng chỗ cao để đi, có cơ hội sẽ muốn bắt lấy. Huống hồ sư phụ ta, phảng phất không có gây trở ngại cho Kỷ công tử!”
Tống Đoàn Viên xoay người rời đi, đi được hai bước lại trở về, gắt gao nhìn chằm chằm Kỷ Trường An nói: “Còn có, Kỷ công tử, lần trước nếu không phải nông phụ ở nông thôn này xem bệnh cho ngươi, nói không chừng ngươi đã bị ho lao, sao còn có thể nhàn hạ thoải mái ban đêm tới quản chuyện tường nhà hàng xóm sửa hay không sửa như vậy! Mặt khác, giấy nợ 500 văn tiền kia mau trả lại cho ta, tuy rằng ta tin tưởng Kỷ công tử sẽ không vì 500 văn mà làm hỏng nhân phẩm, nhưng ta là một phụ nhân ở nông thôn, bụng dạ hẹp hòi, không thu giấy nợ trở lại không ngủ yên!”
Kỷ Trường An còn muốn nói cái gì nữa, Tống Đoàn Viên đã lập tức rời đi.
Kỷ Trường An nhìn bóng dáng nữ tử, khẽ nhíu mày.
Hắn khi nào xem thường nàng chứ?
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Trường An liền nghe được âm thanh xây tường bang bang bàng bàng ở sau nhà.
Đại Sơn bưng đồ ăn sáng tiến vào, nghe được âm thanh, có chút nhíu mày tiến lên, muốn đóng cửa sổ lại.
“Không cần đóng!” Kỷ Trường An nói, buông sách xuống, lại không có chú ý tới quyển sách kia một buổi sáng vẫn chưa lật được một trang.