“Công tử không thấy ồn sao?” Đại Sơn hỏi, “Cũng không biết như thế nào, sáng sớm nay bên kia đã sửa tường!”
Kỷ Trường An có chút phiền lòng, thậm chí có chút hối hận vì ngày hôm qua đã dùng cái cớ như vậy đi nhắc nhở Tống Đoàn Viên.
Vốn dĩ hắn còn có thể đi qua đó thêm mấy lần.
Tống Đoàn Viên sáng sớm gọi công nhân tới xây tường, tâm tình tốt hơn rất nhiều, cầm phối phương đi tìm Hách lão nhân.
Hách lão nhân nhìn phối phương vừa lòng gật gật đầu, nói là hôm nay liền bắt đầu thử làm dược một chút.
Hách lão nhân bảo Hách Ly Cung và Tống Đoàn Viên cùng nhau làm dược.
Tống Đoàn Viên nghiền bột thuốc, nhớ tới lời hôm qua Kỷ Trường An nói, cũng không nhịn được có lòng hiếu kỳ với thân phận của vị bệnh nhân kia.
“Vị bệnh nhân kia trẻ tuổi như vậy, thế nhưng đã bị loại bệnhnày, thật sự tương đối hiếm thấy, trừ phi là đã từng bị thương!” Tống Đoàn Viên nói.
Hách Ly Cung liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái, gật gật đầu: “Đúng, đã từng bị thương, khi còn nhỏ quỳ gối trên nền tuyết, bị đông cứng, để lại di chứng.”
Tống Đoàn Viên ngẩn ra, xương đầu gối của người kia là bị đông lạnh hỏng ư?
“Cha trị cho hắn ba tháng, nhưng hiệu quả trị liệu không lộ rõ.” Hách Ly Cung nhàn nhạt nói, “Cha chưa từng bị thất bại như thế, cho nên trong khoảng thời gian này tâm tình của cha thật không tốt!”
Tống Đoàn Viên nhàn nhạt nói: “Đại phu chỉ là đại phu, lại không phải thần, trị không hết chính là trị không hết, đôi khi tận lực là được rồi!”
Hách Ly Cung nhíu mày: “Cha làm không được, quá chấp nhất!”
Tống Đoàn Viên thở dài một hơi, chấp nhất cũng tốt, ít nhất người bệnh sẽ cảm thấy có hy vọng.
Năm đó nàng không từ bỏ trị bệnh bằng hoá chất kháng ung thư, cũng bởi vì gặp được một bác sĩ tốt.
Dược làm xong, Tống Đoàn Viên tưởng rằng Hách lão sẽ mang theo nàng tiến đến xem vị bệnh nhân kia, lại không có nghĩ đến, Hách lão chỉ hỏi cách dùng dược, sau đó cầm dược đi.
Hách lão nhân tới chạng vạng cũng không có trở về.
Tống Đoàn Viên không chờ nổi, chỉ đành về nhà.
Về đến nhà mới phát hiện, bờ tường vừa mới xây xong sáng này không biết vì sao lại bị nghiêng nghiêng.
Tống Đoàn Viên có chút buồn bực, nghĩ vẫn là chờ Tống Phúc Quý tới xây lại đi, người bên ngoài làm việc tay nghề không được.
Tống Đoàn Viên đang muốn ăn bữa tối, cửa sân đã bị gõ vang.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, tiến đến mở cửa.
Tống Phúc Tin và Tống Phúc Truyền đứng ngoài cửa, hai người nhìn thấy Tống Đoàn Viên, đều vẻ mặt vui mừng.
“Nương, nương thật sự ở chỗ này!” Tống Phúc Tin hỏi, ngước mắt nhìn nhìn bên trong, “Tòa nhà này thật lớn!”
Tống Phúc Truyền cũng đi theo phía sau Tống Phúc Tin vào trong.
Tống Đoàn Viên nhìn hai đứa con trai lớn ở trong sân chạy tới chạy lui, vốn tưởng rằng nàng sẽ có chút mất mát, rốt cuộc đây là căn nhà nàng chuẩn bị cho chính mình sau này sống một mình, không nghĩ để người Tống gia biết được, ai ngờ hiện giờ, lại không có phản cảm như vậy.
“Nương, tòa nhà này là nương thuê sao?” Tống Phúc Tin hỏi.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: “Để cho đại ca các con dùng làm buôn bán, về sau các con cũng có thể tới nơi này đặt chân.”
“Thật tốt quá, chúng ta có nhà ở thị trấn!” Tống Phúc Truyền hưng phấn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
“Là thuê!” Tống Phúc Tin gõ gõ đầu Tống Phúc Truyền.
Tống Phúc Truyền vội vàng tránh ra, vươn tay tới ôm eo Tống Phúc Tin, hai người đùa giỡn lên.
Tống Đoàn Viên nhìn, có chút kinh ngạc.
Trước kia Tống Phúc Truyền vẫn luôn trốn tránh Tống Phúc Tin, giữa hai người rất xa lạ, sợ hãi, hiện giờ lại đùa giỡn giống như huynh đệ thân thiết.
“Được rồi được rồi, đừng làm ầm ĩ nữa!” Tống Đoàn Viên vội vàng hô lên, “Đêm nay các con tính toán ở đây hay là trở về?”
Tống Phúc Truyền vội nói, “Con phải đi về, con có hẹn với sư phụ khắc đào.”