Tống Phúc Tin cũng gật gật đầu: “Tối nay đến phiên con đi làm thư đồng cho phu tử, con cũng phải trở về sớm.”
“Vậy đột nhiên tới làm gì?” Tống Đoàn Viên không kiên nhẫn nói, “Có việc liền chạy nhanh đi…"
“Nương, con tới là muốn nói với nương, con đã nghĩ ra tương lai muốn làm cái gì!” Biểu tình Tống Phúc Tin có chút hưng phấn, “Con muốn đọc sách, thi Trạng Nguyên!”
Tống Phúc Truyền sửng sốt một chút: “Vậy không phải là sự tình trước kia huynh vẫn luôn làm sao?”
Tống Phúc Tin lắc lắc đầu: “Trước kia là vì Tống gia, vì cha mẹ, vì quang tông diệu tổ, vì tiền tài địa vị mà đọc sách, hiện tại ta vì có thể làm một người quan tốt, vì bá tánh mà đọc sách!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, nhìn Tống Phúc Tin: “Sao con có ý nghĩ như vậy?”
Tống Phúc Tin nói: “Lần này trở về, con chủ động tìm Hàn phu tử hàn huyên một chút, nương không có nhìn sai, Hàn phu tử là vị phu tử tốt, lý giải và trí tuệ của phu tử đều là con không thể với tới. Phu tử nói phu tử làm quan 20 năm, tuy rằng chỉ là một vị quan nhỏ lục phẩm, nhưng cả đời thanh liêm, không oán không hối hận, hiện giờ dạy học sinh, phu tử cũng hy vọng học sinh của chính mình có thể giống như phu tử, đến khi già rồi quay đầu nhìn lại cả đời này, không lưu lại bất luận tiếc nuối gì!”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: “Vị Hàn phu tử kia quả thực trí tuệ!”
Tống Phúc Tin cười nói: “Nương, tuy rằng con không biết tương lai có thể làm được hay không, nhưng hiện tại con muốn nỗ lực đọc sách, tương lai có cơ hội làm một vị quan tốt!”
“Có lý tưởng có khát vọng là tốt!” Tống Đoàn Viên vươn tay tới, ôm ôm Tống Phúc Tin, “Ta thật cao hứng khi con có thể nghĩ như vậy.”
Tống Phúc Tin gật gật đầu, bởi vì có được sự cổ vũ của Tống Đoàn Viên, càng thêm vui vẻ lên.
Tống Đoàn Viên chuẩn bị một ít thức ăn cho hai đứa nhỏ, có hương xuân ướp, bánh rán, còn có thịt kho tàu, để cho bọn họ mang về ăn chung với bạn học cùng trường.
Thịt kho tàu của Tống Đoàn Viên, Tống Phúc Tin và Tống Phúc Truyền ăn một bữa còn nhớ thương bữa thứ hai, tự nhiên đều thích, mỗi người cầm một gói lớn rời đi.
Đứng ở cửa, nhìn hai đứa con trai đi xa, trong lòng Tống Đoàn Viên thế nhưng lại thấy ấm áp.
Ý thức được cảm xúc của chính mình, Tống Đoàn Viên vội vàng thu hồi lại.
Ai nha, không thể được, nàng tuy rằng dùng thân mình của nguyên chủ, nhưng tốt xấu gì tuổi tâm lý vẫn là 25, vì sao lại thích làm nương cho người ta như vậy!
Chờ sự tình Tống gia qua đi, nàng vẫn muốn tranh thủ hạnh phúc của chính mình, có một thân thể khỏe mạnh, làm gì cũng tốt, nói không chừng còn có thể gặp được nam nhân chính mình thích, và cũng thích chính mình!
Tống Đoàn Viên không nhịn được cười rộ lên.
“Tống đại nương dựa vào cửa cười cái gì vậy?” Đột nhiên, âm thanh Mộ Vân Điệp vang lên.
Tống Đoàn Viên chuyển mắt đi nhìn, liền thấy Mộ Vân Điệp mang theo bà tử tiến đến, trong tay còn cầm một hộp đồ ăn, hẳn là đưa thức ăn cho Kỷ Trường An.
Tống Đoàn Viên cười nói: “Tự nhiên là vui vẻ vì sinh hoạt này rồi, không nhìn thấy hai con trai ta vừa mới đi sao!”
Mộ Vân Điệp nhìn nhìn bóng dáng hai con trai Tống gia nơi xa, cười nói: “Tống đại nương nếu không nói, người khác sợ là không biết ngươi có con trai lớn như vậy!”
“Có chính là có, không có chính là không có, đây đều là quá khứ của ta, ta không có gì phải giấu giếm!” Tống Đoàn Viên cười tủm tỉm nói, “Ta còn chờ hưởng phúc con trai!”
Mộ Vân Điệp sửng sốt: “Hách công tử có thể tiếp thu quá khứ của Tống đại nương sao?”
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn Mộ Vân Điệp một cái: “Liên quan gì đến Hách công tử?”
Mộ Vân Điệp che miệng cười nói: “Tối hôm qua Tống đại nương và Hách công tử tay trong tay hẹn hò ở ngõ nhỏ, chẳng lẽ việc này cũng không liên quan đến Hách công tử? Hay là Tống đại nương vẫn luôn thân mật với nam nhân như vậy?”