Kỷ Trường An cười cười: "Chút vết thương này không tính là gì, nàng quên ta có một thân phận khác là Dạ Phách sao? Ta cũng không phải là công tử ca nũng nịu đơn giản, với ta mà nói đều là vết thương nhỏ!"
Tống Đoàn Viên nhắm mắt lại, không nghe Kỷ Trường An nói.
Thân thể Kỷ Trường An kỳ thật không tính là cường tráng, từ nhỏ lưu lại bệnh căn, vừa mệt nhọc sẽ phát bệnh.
Kỷ Trường An biết trong lòng Tống Đoàn Viên khó chịu, liền tiến lên, hôn môi an ủi nàng.
Tống Đoàn Viên nhắm hai mắt, nước mắt chậm rãi chảy xuống, làm ướt gối đầu.
"Làm sao vậy?" Kỷ Trường An thấy nàng như vậy, thế nhưng có chút luống cuống.
"Ta thật sự sợ hãi…… sự tình trong mộng rõ ràng trước mắt, ta phảng phất tự mình đã trải qua, ta sợ hãi một đời này chúng ta vẫn có tiếc nuối, chúng ta sẽ đi vào kiếp thứ ba!" Tống Đoàn Viên thấp giọng nói, "Thu Vãn cũng vẫn luôn tưởng chúng ta sẽ tiến vào kiếp thứ ba!"
"Ta đã không chờ nổi kiếp thứ ba!" Kỷ Trường An lại lần nữa hôn lấy môi nữ nhân, "Ta hiện tại rất thỏa mãn!"
Tống Đoàn Viên nắm chặt ngón tay, thấp giọng nói: "Ta cũng thực thỏa mãn, Kỷ Trường An, ta yêu chàng!"
Đây là lần đầu tiên Tống Đoàn Viên thổ lộ với Kỷ Trường An.
Động tác hôn môi nữ nhân của nam nhân hơi hơi khựng lại, sau đó càng thêm nhiệt liệt động tình mà hôn lên môi nữ nhân.
Tống Đoàn Viên chậm rãi ngẩng đầu lên, đáp lại nụ hôn của nam nhân, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Nàng nhất định không thể để Kỷ Trường An có việc gì!
Kỷ Trường An ngủ rồi, Tống Đoàn Viên sau đó mới mở mắt, vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Kỷ Trường An.
Tống Đoàn Viên cẩn thận suy nghĩ các giấc mộng một lần, nàng cảm thấy mục đích cuối cùng của Thu Vãn là làm cho bọn họ tiến vào kiếp thứ ba, mà điều kiện thiết yếu để tiến vào kiếp thứ ba chính là Kỷ Trường An mang theo tiếc nuối rời khỏi thế giới này!
Tuy rằng trước đó đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian tốt đẹp cùng nam nhân, hơn ba mươi tuổi mới có thể ở bên nhau, nhưng những việc mà nàng và Kỷ Trường An đã cùng nhau trải qua, cho dù là cùng nhau ăn, cùng nhau nướng khoai lang, nàng đều không nghĩ quên.
Nàng muốn cùng Kỷ Trường An sống hết một đời này.
Tống Đoàn Viên vươn tay tới, nhẹ nhàng đặt ở phía trên trán Kỷ Trường An, thấp giọng nói: "Trường An, lâu dài bình an, ta muốn cùng chàng ở bên nhau, chàng phải mau chóng khỏe lên mới được!"
Kỷ Trường An ngủ say tựa hồ cảm ứng được tâm ý của Tống Đoàn Viên, nhẹ nhàng tiến lên chôn khuôn mặt tuấn tuyệt ở đầu vai Tống Đoàn Viên.
Một đêm này, Kỷ Trường An vài lần nóng lên, lại vài lần lui xuống, chăn đều ướt một tảng lớn.
Sau khi dược hiệu của thuốc giảm đau qua đi, Kỷ Trường An đau đến cả người phát run, Tống Đoàn Viên liền vận khí hành châm ngăn đau cho hắn, đêm nay, Tống Đoàn Viên và Kỷ Trường An đều ngủ đến linh tinh vụn vặt, cảm giác đêm đó cũng liền phá lệ dài.
Chờ đến hừng đông, dương khí bay lên, Kỷ Trường An cũng rốt cuộc hạ nhiệt, nhưng người lại giống như vớt ra từ trong nước, cả người đều hư thoát, sắc mặt tái nhợt, nhìn cũng không có sức lực gì.
Tống Đoàn Viên kê một ít dược cho Kỷ Trường An, sau đó đi ra ngoài, gọi Thẩm Lận và Đại Sơn tiến vào.
Hiện giờ Kỷ Trường An ốm đau nằm trên giường, nàng muốn bảo đảm an toàn của thành An Nam.
"Lúc này càng phải gia tăng tuần tra, ngàn vạn không thể thiếu cảnh giác!" Tống Đoàn Viên phân phó.
Thẩm Lận và Đại Sơn gật đầu.
Hai canh giờ sau, Thẩm Lận phái thị vệ vội vã tiến đến bẩm báo, người Dương Lam công phá thành lưu đày, đánh tới dưới cửa thành An Nam!