Tống Đoàn Viên nhíu mày, chạy nhanh mang theo Giang Long và Hoa Hồ tiến đến tường thành xem kỹ.
Giờ phút này dưới tường thành, đã là một mảnh đen nghìn nghịt, người Dương Lam và giặc cỏ phảng phất nghe được tin tức, tập kết tất cả thiên quân vạn mã dưới thành, ở bên trong những người đó, Tống Đoàn Viên thấy được một nam nhân dẫn đầu, mặc khôi giáp màu đen, khuôn mặt xác thật thập phần quen thuộc, đúng là Trình Vương.
Vừa thấy mặt Trình Vương, Tống Đoàn Viên lập tức liền hiểu, sợ là sự tình hôm qua Lâm Bích Vu ám sát Kỷ Trường An đã để lộ tiếng gió, Trình Vương liên hợp với giặc cỏ, còn có người Dương Lam, xem ra là định thừa dịp Kỷ Trường An bệnh, muốn huỷ hoại cả tòa thành An Nam!
Thẩm Lận nhìn đám người đen nghìn nghịt bao vây bên dưới, hơi hơi nhíu mày, tiến lên thấp giọng nói: "Phu nhân, phu nhân vẫn nên trở về chiếu cố công tử đi, nơi này đã có chúng thần!"
Tống Đoàn Viên lắc đầu, thuốc nổ kia không có ai hiểu rõ hơn nàng.
Trình Vương mang theo mấy chục vạn người, mà thành An Dương chỉ có mấy vạn người, đối lập cách xa, muốn phá vây lại còn có muốn giữ được thành An Nam, liền phải nhất chiến thành danh.
Bên tai Tống Đoàn Viên tiếng gió phần phật, nàng ngước mắt nhìn lá cờ bay phần phật trước mắt, mặt trên cờ thêu chữ "Kỷ" bắt mắt, nàng muốn thay Kỷ Trường An giữ được tòa thành này!
"Chuẩn bị một bộ khôi giáp cho ta!" Tống Đoàn Viên trầm giọng hô.
Thẩm Lận khó hiểu, nhưng vẫn tìm một bộ khôi giáp màu đỏ tới cho Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên mặc khôi giáp vào, lưng đeo thần tiễn của Nhị Nhân, đi đến vị trí cao nhất của tường thành, từ bên trong hộp mũi tên rút ra một mũi tên pháo hoa, nàng đặt mũi tên pháo hoa ở phía trên thần tiễn, nhắm ngay Trình Vương ở dưới thành.
Tống Đoàn Viên một thân áo giáp đỏ đậm, áo choàng cùng màu tung bay phần phật ở trong gió, khuôn mặt nhỏ của nàng như ngọc trắng, đứng ở vị trí cao nhất của tường thành, ánh mặt trời tháng tư chiếu cho cả người nàng rực rỡ lóa mắt giống như ngọn lửa đang bùng cháy, mỹ lệ tuyệt luân, uy vũ nghiêm nghị, khí thế vô cùng!
Trình Vương chậm rãi ngước mắt lên, hắn mị mị mắt, nhận ra Tống Đoàn Viên, trong lòng mừng như điên.
Kỷ Trường An không có xuất hiện, mà lại để một nữ nhân đứng ở phía trên tường thành, xem ra tin tức mà Thu Vãn cho hắn là chính xác, Kỷ Trường An thật sự bị thương!
"Vương gia, cẩn thận!" Sách Lụa ngước mắt khẩn trương nhìn cung tiễn trong tay Tống Đoàn Viên, thấp giọng nhắc nhở Trình Vương.
Trình Vương cười lạnh, nhìn Tống Đoàn Viên nói: "Một nữ nhân trói gà không chặt, ngươi sợ cái gì?"
Tống Đoàn Viên tuy rằng mặc khôi giáp vào có một loại khí thế khác, nhưng chung quy vẫn là một nữ nhân, huống hồ vị trí hắn đứng cách tường thành trăm mét, hắn không tin Tống Đoàn Viên có thể một mũi tên bắn trúng hắn!
Sách Lụa vẫn có chút lo lắng, đối với nữ nhân Tống Đoàn Viên này, hắn tổng cảm thấy có chút thần bí, rất nhiều việc mà người thường cảm thấy vô pháp làm được, sự tình vô pháp lý giải, ở trên người nàng tất cả đều làm được, hiện giờ nếu nàng dám đứng ở phía trên tường thành, vạn nhất……
Nhưng người bốn phía tựa hồ đều xem thường một nữ nhân như Tống Đoàn Viên, giặc cỏ và người Dương Lam đều phát ra âm thanh châm biếm.
Lúc này, ở trên tường thành, Lỗ Tam đứng ở địa phương cách đám người Thẩm Lận hơn mười mét, cũng ngước mắt nhìn nữ nhân đứng ở nơi cao kia, khẽ nhíu mày.
"Lỗ Tam gia, hiện tại triều đình, giặc cỏ và người Dương Lam đều tập hợp ở đây, chúng ta bị bao vây, chỉ dựa vào mấy vạn binh mã của thành An Nam này, sao có thể là đối thủ của bọn họ, ngài nói chúng ta có phải đã chọn sai chủ tử hay không?" Thị vệ phía sau thấp giọng nói.
Lỗ Tam cười lạnh, đó là bởi vì bọn họ chưa từng gặp qua uy lực của mũi tên pháo hoa, phàm là đã gặp qua, liền sẽ không coi khinh nữ nhân Tống Đoàn Viên này!