"Kỷ Thập Nhất đã chết sao? Thành An Nam không có nam nhân sao? Thế nhưng để một nữ nhân đứng ở trên tường thành?" Dưới tường thành đám giặc cỏ ồn ào, trong tay bọn họ múa may các kiểu binh khí, trong miệng cao giọng mắng ô ngôn uế ngữ, còn có người lớn tiếng huýt sáo.
Thẩm Lận nhíu mày, muốn tiến lên, lại bị Giang Long ngăn cản.
"Phu nhân có chừng mực!" Giang Long trầm giọng nói.
Thẩm Lận chỉ đành lui về tại chỗ.
Ở trong tiếng cười vang của đám nam nhân dưới thành, Tống Đoàn Viên chậm rãi kéo cung tiễn trong tay ra.
Sách Lụa nhìn bóng dáng màu đỏ trên tường thành, hắn có chút khẩn trương, muốn nói cái gì, nhưng Trình Vương lại một chút đều không có sợ hãi, hắn cười lạnh, giống như đã định liệu trước mà nhìn bóng dáng màu đỏ dưới ánh mặt trời kia.
Dù có là thần tiễn tướng quân năm đó, cũng không nhất định bắn được mũi tên tới chỗ này, càng đừng nói là bắn trúng!
Cho nên Trình Vương cảm thấy, Tống Đoàn Viên chỉ đang cố làm ra vẻ, sẽ không gây tổn thương được đến chính mình!
Ngay khi khóe môi Trình Vương gợi lên ý cười châm chọc, một đạo hỏa tiễn tựa như sao băng thẳng tắp phóng tới hắn.
Trình Vương sửng sốt, hắn xuyên thấu qua hỏa tiễn kia thấy được thân ảnh đơn bạc màu đỏ, trên khuôn mặt mỹ lệ là ánh mắt sắc bén.
"Vương gia!" Sách Lụa hô to một tiếng, đẩy Trình Vương ra, nhưng ngay trong nháy mắt kia, Trình Vương đột nhiên cảm thấy trước mặt có một trận ánh sáng, sau đó chính là âm thanh đinh tai nhức óc, hắn còn chưa có kịp phản ứng, thân thể đã bị xốc bay ra xa, hắn giống như quả bóng cao su bị người đá đi, lập tức hung hăng ngã ở trên mặt đất, lục phủ ngũ tạng trong thân thể phịch một tiếng, đau kịch liệt!
Trình Vương chậm rãi ngã xuống, bên cạnh hắn, một cây cột cờ đổ xuống, đó là soái kỳ của hắn, mặt trên là một chữ "Trình", hiện giờ lại ngã xuống bên cạnh hắn……
Trình Vương miễn cưỡng mở mắt ra nhìn về phía trước, đầy đất hỗn độn, khôi giáp, vải dệt, càng xe ngựa, thậm chí còn có cánh tay và đầu người……
"Sách Lụa?" Trình Vương đột nhiên thấy rõ cái đầu kia, trong đầu hắn trống rỗng, đó là đầu của Sách Lụa, trên tóc đều là máu tươi và bùn hôi, mở to một đôi mắt, mang theo không cam lòng còn có một tia không dám tin tưởng mà nhìn Trình Vương.
Toàn thân Trình Vương lạnh băng, hắn ngơ ngác nhìn đầu Sách Lụa, bên tai là âm thanh kêu gào thảm thiết của binh vệ, còn có âm thanh trầm trồ khen ngợi ở nơi xa trên tường thành.
Tiếng nổ lớn vang lên bên tai, ngay cả mặt đất cứng rắn cũng bị nứt ra một cái hố to, Trình Vương ngơ ngác nhìn, quên cả né tránh.
"Vương gia!" Có hai thị vệ tiến lên, một trái một phải ôm lấy cánh tay Trình Vương, kéo hắn tới một bên, cũng ngay lúc này, địa phương vừa nãy hắn ngồi oanh một tiếng liền sụp ra một cái hố thật lớn.
Hòn đất bắn lên, đập đến trên mặt Trình Vương, nóng rát, hắn vươn tay tới sờ soạng một chút, tay đều là máu.
"Là Thiết Diện Quân!" Đột nhiên không biết ai hô một tiếng, liền thấy từ mặt bên tường thành, có một đội kỵ binh màu đen bay nhanh đến, cầm đầu là một vị nam nhân đầu đội mặt nạ sắt màu đen, phía sau hắn là thiên quân vạn mã, đằng đằng sát khí.
Người Dương Lam và giặc cỏ vừa thấy tình thế không tốt, lập tức lui lại.
Ánh mắt Trình Vương co rụt lại, hắn xoay người nhìn về phía trên tường thành, hắn nhìn nữ tử đứng ở chỗ cao nhất trên tường thành, hai tròng mắt nhìn về phía hắn, hướng tới hắn cười lạnh, tươi cười kia dưới ánh mặt trời lập loè ánh sáng mê người!