Ác Lão Bà ( Dịch Full Vip )

Chương 1292 - Chương 1292. Ai Cũng Đi Không Được 2

Chương 1292. Ai cũng đi không được 2 Chương 1292. Ai cũng đi không được 2

"Con không cần nói chuyện!" Tống Đoàn Viên trầm giọng hô, chạy nhanh ôm lấy Tống Song Hỉ, nàng ngước mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Thu Vãn, liền thấy Thu Vãn cười lạnh, bỗng nhiên lại lần nữa thâm nhập ngón tay.

Tống Đoàn Viên phảng phất nghe thấy được âm thanh xương cốt đứt gãy.

Tống Song Hỉ kêu lên một tiếng thảm thiết, đầu bỗng nhiên ngả về phía sau.

Ngón tay Thu Vãn tựa như lưỡi dao sắc bén, lập tức đâm xuyên qua xương bả vai Tống Song Hỉ.

Trong lòng Tống Đoàn Viên toát ra một tầng hàn khí, tay cầm ngân châm, nhanh chóng đâm vào cánh tay Thu Vãn.

Lúc này, Tống Đoàn Viên không hề thủ hạ lưu tình, nàng muốn phế bỏ một cánh tay của Thu Vãn!

Thu Vãn vì tránh né, nhanh chóng rút cánh tay về.

Tống Song Hỉ tựa như chiếc giẻ lau bị đâm thủng, chậm rãi từ trên người Tống Đoàn Viên chảy xuống mặt đất.

Hàn kiếm trong tay Kỷ Trường An cũng đâm lại đây.

Thu Vãn thập phần tức giận, nàng nhất định phải giết Tống Đoàn Viên, nhất định phải làm Kỷ Trường An sinh tiếc nuối, nàng một chân đá văng Kỷ Trường An, phóng người lên, hai tay áo mang theo hai cổ kình khí dày nặng lao thẳng tới Tống Đoàn Viên.

Tống Song Hỉ đã nằm trên mặt đất, lúc này không còn có người nào đỡ thay cho Tống Đoàn Viên.

Tống Đoàn Viên cảm giác được bên trong bụng chậm rãi nổi lên một cỗ hơi thở, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, mặc cho cỗ khí thế trong lòng bốc lên, ở trong nháy mắt khi Thu Vãn nhào tới, một cỗ lực lượng đột nhiên từ bên trong thân thể bùng nổ ra.

Tiếng gầm rú thật lớn vang vọng lên, phòng chất củi phía sau không chịu nổi lực lượng cường đại như thế, nóc nhà không cánh mà bay, vách tường nổ tung bay tứ tán. Cũng vào lúc này, thân thể Thu Vãn bay ngược lên, đụng phải vách tường, phun ra một búng máu.

Ánh mắt Thu Vãn lạnh lẽo, khóe môi chậm rãi chảy ra tơ máu, đôi tay nàng gắt gao nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch, phát ra tiếng vang ‘rắc rắc’, không dám tin tưởng mà nhìn Tống Đoàn Viên.

"Long khí Thanh quốc?" Thu Vãn hô nhỏ, nhanh chóng bò dậy, lại lần nữa đi về phía trước một bước, ổn định thân mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên, "Chỉ dựa vào ngươi, xứng có Long khí Thanh quốc sao?"

Thu Vãn cười điên cuồng, thân mình xoay tròn ở trên không trung, bóng dáng đỏ tươi ở trong đêm đen phá lệ quỷ dị, trong lòng bàn tay nàng có hai cỗ lực lượng đỏ nhất, đen nhất nhanh chóng ngưng tụ.

Kỷ Trường An gian nan chạy tới, đứng ở bên cạnh Tống Đoàn Viên, thấp giọng hỏi, "Nàng thế nào?"

Tống Đoàn Viên lắc đầu, cỗ lực lượng kia đã hoàn toàn biến mất, nàng không biết triệu hoán trở lại như thế nào, hơn nữa hiện tại huyết khí của nàng dâng lên, thân thể đau nhức tựa hồ muốn tan giã, đừng nói là Thu Vãn, hiện tại ngay cả một đứa trẻ cầm một cây đao cũng có thể giết nàng!

"Chàng mau đi đi!" Tống Đoàn Viên đẩy Kỷ Trường An ra, "Chỉ cần chàng không chết, sẽ không tiến vào kiếp thứ ba, quỷ kế của nàng sẽ không thực hiện được, chàng đi mau, không cần lo cho ta!"

Trong ánh mắt Kỷ Trường An có một tia bi thương, hắn hiểu lầm ý của Tống Đoàn Viên, tưởng nàng ghét bỏ hắn vô dụng!

Tống Đoàn Viên không nghĩ giải thích, hiện tại, nàng chỉ là không muốn hai người cùng chết ở trên tay Thu Vãn!

"Hai người các ngươi ai cũng không được đi!" Ngay lúc hai người xô đẩy lẫn nhau, âm thanh cuồng tiếu của Thu Vãn đột nhiên vang lên, nàng lạnh lùng nhìn hai người, hít sâu một hơi, đưa song chưởng ra.

Hai cổ lực lượng quỷ dị nháy mắt đánh về phía Tống Đoàn Viên và Kỷ Trường An.

Bình Luận (0)
Comment