"Hoàng Thượng, Thu Ngọc Thừa và Lục Kiều Ân chỉ là hai tiểu tử nhỏ tuổi, Hoàng Thượng thật sự giao vận mệnh của 30 vạn đại quân lên trên tay bọn họ?" Trương Phúc thấp giọng hỏi.
"Ngươi cảm thấy như thế nào?" Thiên Cơ Hoàng Đế liếc mắt nhìn Trương Phúc một cái.
Trương Phúc vội nói: "Thu quốc công nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn, cho nên hắn khẳng định sẽ lặng lẽ theo đuôi!"
Thiên Cơ Hoàng Đế nhàn nhạt gật gật đầu: "Ngươi đoán đúng rồi, cái lão đông tây Thu Kim Hồng này, cũng dám cáo ốm không chịu đi thành An Nam, còn không phải là hy vọng thành An Nam có thể bảo vệ được, giữ được con gái và con rể của hắn sao! Cầm bổng lộc của trẫm, nhưng tâm lại hướng về thành An Nam bên kia, trong lòng trẫm sẽ không bực bội hắn sao? Trẫm cố tình muốn bàn tính của hắn đánh không thành công!"
Trương Phúc lập tức nói: "Hoàng Thượng anh minh!"
Thiên Cơ Hoàng Đế lạnh lùng híp mắt, "Trẫm cũng không tin Thu Kim Hồng và Thu Ngọc Thừa dám trắng trợn táo bạo mà che chở thành An Nam bên kia!" Trương Phúc gật đầu.
Tin tức Thu Ngọc Thừa nhậm chức chinh nam Đại tướng quân truyền tới thành An Nam.
Thu Mâu Mâu không nhịn được đi tìm Tống Phúc Tin.
"Sao lại tới đây?" Tống Phúc Tin đang xử lý công sự, ngước mắt nhìn thấy Thu Mâu Mâu đang sốt ruột chờ đợi, liền phân phó tùy tùng một câu, chạy nhanh tiến lên, nắm lấy tay Thu Mâu Mâu ôn nhu hỏi.
"Trong nhà bên kia đưa tin tức tới, ta lưỡng lự, tới hỏi chàng một chút!" Thu Mâu Mâu nói.
"Làm sao vậy?" Tống Phúc Tin thấy nàng như vậy, trong lòng cũng có chút khẩn trương, "Là Hoàng Thượng làm khó dễ mẫu thân nàng sao?"
Thu Mâu Mâu lắc đầu: "Không phải mẫu thân, là Ngọc Thừa, Hoàng Thượng phái Ngọc Thừa làm chinh nam Đại tướng quân, mang theo một vạn binh mã tới chi viện Trình Vương và Lương Vương! Ngọc Thừa vẫn chỉ là một đứa trẻ, có thể biết cái gì, cho nên ta cảm thấy, lần này Hoàng Thượng khẳng định là muốn cha ta ra tay!"
Tống Phúc Tin nhàn nhạt nói: "Đây là sự tình sớm hay muộn thôi, nàng không nên gấp gáp!"
Trái tim Thu Mâu Mâu bởi vì mấy câu nói của Tống Phúc Tin chậm rãi bình tĩnh trở lại.
"Phu quân đã sớm dự đoán được Hoàng Thượng sẽ làm như vậy?" Thu Mâu Mâu hỏi.
Tống Phúc Tin gật đầu: "Mà phụ thân nàng sở dĩ không muốn xuất chinh, vì phụ thân cũng biết, dù phụ thân có thu phục được thành An Nam, Hoàng Thượng tính tình đa nghi như vậy, cũng sẽ không dung được Thu gia, cho nên phụ thân nàng đứng ngoài cuộc, thành An Nam trở thành đất phong của An Vương, với phụ thân nàng mà nói, mới là kết quả tốt nhất!"
Thu Mâu Mâu đầy mặt tự trách.
"Nàng hối hận sao?" Tống Phúc Tin hỏi.
Thu Mâu Mâu lắc đầu: "Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, ngày đó gả cho chàng, ta đã hạ quyết tâm, chàng ở nơi nào, ta ở nơi đó!"
Tống Phúc Tin cầm tay Thu Mâu Mâu: "Nàng yên tâm, ta sẽ tận lực giữ được Thu gia, rốt cuộc đó cũng là nhà mẹ đẻ của nàng!"
Thu Mâu Mâu gật gật đầu, lại nghĩ tới cái gì, thẹn thùng nói: "Ta đã nhờ nương kiểm tra thân mình cho ta một chút, nương nói thân thể của ta không thành vấn đề, nương nói chúng ta còn nhỏ, chúng ta chậm chạp chưa có con có thể là bởi vì còn chưa tới, bảo chúng ta cứ thả lỏng tâm tình!"
Tống Phúc Tin cười nói: "Ta đã nói không thành vấn đề mà, nàng cứ miên man suy nghĩ. Lại nói hiện tại loạn thế, nương nói đúng, chúng ta đều còn trẻ, muộn một chút mới có con cũng tốt!"
Thu Mâu Mâu nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, hiện giờ vẫn còn đang đánh giặc, Tống Phúc Tin mỗi ngày đều phải xử lý quân vụ, thoạt nhìn rất mệt, chỉ sợ cũng không có tâm tư gì.
Tống Phúc Tin nâng tay lên sờ sờ tóc Thu Mâu Mâu, thấp giọng nói: "Chờ sự tình thành An Nam giải quyết xong, ta mang theo nàng đi ra ngoài chơi, đến lúc đó chúng ta sẽ có con!"