Thu Mâu Mâu gật gật đầu, nhẹ nhàng mà dựa vào trên vai Tống Phúc Tin.
Tống Phúc Tin cười cười, đối với tương lai tràn ngập khát khao.
Thu Ngọc Thừa rốt cuộc cũng là đệ đệ của Thu Mâu Mâu, Tống Phúc Tin bởi vì chuyện này mà đi tìm Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An không nghĩ tới Thiên Cơ Hoàng Đế đã hết bản lĩnh, thế nhưng làm Thu Ngọc Thừa mười mấy tuổi thay thế Thu Kim Hồng tiến đến chi viện.
"Thu Ngọc Thừa rốt cuộc cũng là đệ đệ của thê tử con, đến lúc đó ở trên chiến trường gặp được sẽ khó xử, xem ra chúng ta phải nhanh một chút kết thúc trận chiến tranh này!" Kỷ Trường An nói, kêu Thẩm Lận tới, thấp giọng nói, Thẩm Lận gật gật đầu.
Tống Phúc Tin nghe được kế hoạch thập phần khiếp sợ, "Phụ thân, thật sự muốn làm như vậy sao? Hiện tại tựa hồ còn chưa tới thời điểm!"
"Hỏa hậu còn thiếu một chút, nhưng bởi vì Thu Ngọc Thừa muốn tiến đến, cho nên chúng ta cần phải làm trước khi Thu Ngọc Thừa tới!" Kỷ Trường An nói.
Tống Phúc Tin biết Kỷ Trường An làm điều này đều là vì Thu Ngọc Thừa, cũng liền gật gật đầu, "Con cũng sẽ tận lực!"
Kỷ Trường An gật đầu.
Lương Vương đưa tin tức Trình Vương chiến bại đến Thiên Thành, sự tình Thiên Cơ Hoàng Đế giận dữ, rất nhanh liền truyền tới lỗ tai Trình Vương.
Trình Vương thập phần bực bội, suốt đêm đuổi đến lều trại Lương Vương chất vấn Lương Vương.
"Chúng ta đã nói là hợp tác với nhau, ngươi thế nhưng ở sau lưng thọc bổn vương một đao?" Trình Vương buồn bực nóng nảy, tiến lên bắt lấy tay Lương Vương chất vấn.
Lương Vương nhìn bộ dáng Trình Vương tức muốn hộc máu, bất đắc dĩ nói: "Bẩm báo quân tình, tự nhiên phải đúng sự thật, lần trước là bởi vì Tiểu Tám ngươi mới nếm mùi thất bại, chẳng lẽ còn muốn nói thành đánh thắng sao?"
Trình Vương tức giận đến không được, sao hắn không có nghĩ đến Lương Vương thế nhưng ở sau lưng hạ độc thủ này, hiện giờ ấn tượng của hắn ở trong lòng phụ hoàng khẳng định không tốt, tỷ như phế vật vô năng linh tinh gì đó, đây đều là do Lương Vương ban tặng!
"Đúng rồi, nghe nói phụ hoàng phái đốc quân mới tới!" Lương Vương cười hắc hắc, "Là đệ đệ nương tử Tống Phúc Tin, Tiểu Tám, ngươi cần phải đề phòng một chút, nói không chừng sau lưng cũng cho ngươi một đao!"
Trình Vương tức giận đến cả người phát run, nhưng nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ kia của Trình Vương, lại không có biện pháp làm gì hắn.
Trình Vương thở phì phì ra khỏi doanh trướng.
Lưu Ký liếc mắt quan sát Trình Vương một cái, thấp giọng nói: "Vương gia, Lương Vương nói rất đúng, Thu Ngọc Thừa là đệ đệ nương tử của Tống Phúc Tin, nói không chừng tiến đến chính là giúp đỡ Tống Phúc Tin! Một Lương Vương không đủ, còn tới một Thu Ngọc Thừa, tình cảnh của Vương gia càng thêm gian nan!"
Trình Vương nắm chặt ngón tay, nói đến cùng vẫn là phụ hoàng không tin hắn, mới có thể năm lần bảy lượt phái người tới, nhưng càng phái người tới, hắn thậm chí càng bị kiềm chế!
"Phanh phanh phanh!" Cách đó không xa vang lên tiếng trống trận, Kỷ Thập Nhất đang khiêu chiến!
Trình Vương tức giận đến không được, lúc này khiêu chiến, ai đi nghênh chiến?
Lưu Ký không nhịn được lẩm bẩm một tiếng: "Vị An Vương này cũng thật là kỳ quái, trước khi Lương Vương điện hạ tới, hắn như con chuột chạy qua đường, không dám ra bất luận động tĩnh gì, hiện giờ Lương Vương điện hạ tới, hắn lại tích cực, mỗi lần đều gõ trống trận đến rung cả núi, phảng phất như vội vàng tới đánh giặc vậy!"
Mặc kệ người nói là cố ý hay vô tình, Trình Vương nhưng thật ra có tâm, hắn nghĩ nghĩ tựa hồ cũng là đạo lý này, trước khi Lương Vương tới, đều là hắn chủ động đánh, hiện giờ Lương Vương tới, Kỷ Thập Nhất lại quay ra đánh hắn!
Trong lòng Trình Vương vốn đã không thoải mái, lúc này càng không thoải mái hơn!
Kỷ Trường An đứng ở phía trên cửa thành, nhìn thấy Thẩm Lận gõ nửa ngày, đối phương thế nhưng không hề có động tĩnh.
"Xem ra kế hoạch của công tử đã thâm nhập nhân tâm, hiện tại muốn chân chính đánh một trận lại không có cơ hội!" Thẩm Lận nói.
Ánh mắt Kỷ Trường An tối sầm lại: "Buổi tối đánh lén!"