"Thẩm Lận đối với Giang Long có tình có nghĩa, Giang Long sẽ không cô phụ hắn!" Tống Đoàn Viên nói.
Kỷ Trường An gật gật đầu: "Chỉ mong như vậy!"
Kỷ Trường An nói xong, đột nhiên duỗi tay ôm lấy Tống Đoàn Viên, môi nhẹ nhàng mà dán ở bên cạnh mặt nàng.
Tống Đoàn Viên né tránh một chút, Kỷ Trường An lại lần nữa ngậm lấy môi nữ nhân, lập tức ôm lấy nàng.
"Ta có việc muốn nói với chàng!" Tống Đoàn Viên hơi hơi có chút thở hổn hển nói.
"Lát nữa hẵng nói!" Kỷ Trường An thổi khí ở bên tai Tống Đoàn Viên, ôm Tống Đoàn Viên đến trên giường.
"Đêm nay không được!" Tống Đoàn Viên không nghĩ quét hưng phấn của nam nhân, nhưng nghĩ đến đứa trẻ trong bụng, vẫn không nhịn được đẩy Kỷ Trường An ra.
"Vì sao?" Kỷ Trường An ghé vào trên người Tống Đoàn Viên, cái trán nhẹ nhàng chống môi Tống Đoàn Viên, ngữ khí ái muội hỏi.
Tống Đoàn Viên vươn cánh tay thon dài tới, ôm lấy cổ nam nhân, ở bên tai hắn thấp giọng nói, Kỷ Trường An ngẩn ra, bên trong đôi mắt đều là mừng như điên, "Nàng nói thật sao?"
Tống Đoàn Viên gật đầu: "Ta cũng không nghĩ tới nhanh như vậy……"
"Thuyết minh đứa nhỏ này cùng chúng ta có duyên phận!" khuôn mặt Kỷ Trường An vui mừng, không nhịn được chà xát tay, bỗng nhiên in một nụ hôn ở trên trán Tống Đoàn Viên, sau đó chạy đi ra ngoài.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, không biết Kỷ Trường An muốn đi làm gì, nhưng ít nhất không cần tới phiền nàng, nàng có thể an tâm ngủ!
Trong phòng sách, Thẩm Lận và Đại Sơn nhìn công tử cười thành một đóa hoa, hai người nghi hoặc trao đổi một ánh mắt.
"Công tử, công tử nhặt được tiền sao?" Đại Sơn không nhịn được hỏi.
"Công tử nhà chúng ta không thiếu tiền, ta đoán là phu nhân bên kia có chuyện tốt!" Thẩm Lận nói.
"Vẫn là Thẩm Lận hiểu bản công tử, bản công tử sắp làm phụ thân rồi!" Kỷ Trường An cười hì hì nói.
Đại Sơn cười hắc hắc: "Công tử không phải đã có vài đứa con lớn sao!"
Kỷ Trường An trừng mắt nhìn Đại Sơn một cái, Đại Sơn chạy nhanh ngậm miệng.
"Là đứa trẻ của chính bản công tử!" Kỷ Trường An cười tủm tỉm nói, "Phu nhân có hỉ!"
Đại Sơn sửng sốt một chút, không nghĩ tới thật là Tống Đoàn Viên mang thai, nhưng Tống Đoàn Viên đã làm bà nội, còn có thể sinh sao?
"Công tử, phu nhân lớn tuổi như vậy……" Đại Sơn không nhịn được lại lần nữa nói.
Kỷ Trường An nhíu mày, sai sử Thẩm Lận, "Đánh cho bản công tử, cái miệng chó của hắn không khạc được ngà voi!"
Đại Sơn chạy nhanh xin tha.
Thẩm Lận tiến lên, làm bộ làm tịch đấm Đại Sơn một trận.
Đại Sơn quỳ trên mặt đất cũng không dám nói nữa.
"Chúc mừng công tử!" Thẩm Lận có chút hâm mộ, ngẫm lại Giang Long vẫn còn nằm trên giường, trong lòng hắn có chút chua xót.
Kỷ Trường An liếc mắt nhìn Thẩm Lận một cái: "Sự tình ngươi và Giang Long, ngươi thật sự đã nghĩ kỹ rồi?"
Thẩm Lận gật đầu: "Chỉ cần Giang Long còn một hơi thở, thuộc hạ liền phải cưới nàng làm nương tử, chiếu cố nàng cả đời!"
Kỷ Trường An vỗ vỗ bả vai Thẩm Lận, không thể tưởng được Thẩm Lận cũng là kẻ si tình, trách không được theo hắn nhiều năm như vậy.
"Việc hôn nhân của ngươi và Giang Long, bản công tử đáp ứng, bản công tử sẽ cho người xử lý giúp ngươi!" Kỷ Trường An nói.
"Nhưng phu nhân không cho thuộc hạ gặp Giang Long trong vòng một tháng!" Thẩm Lận nghĩ đến chuyện này còn có chút ủy khuất.
"Là thật sự có quy củ như vậy!" Kỷ Trường An cũng khuyên, "Ngươi chờ một tháng đi!"
Thẩm Lận chỉ đành gật đầu.
Đại Sơn không nhịn được méo miệng: "Nói thật, tiểu nhân có chút không thể lý giải……"
Kỷ Trường An trừng mắt nhìn Đại Sơn một cái: "Chờ đến khi ngươi tìm được người mà ngươi cho rằng cả đời này trừ nàng thì không thể cưới ai, ngươi sẽ hiểu ra!"