Đại Sơn ngại ngùng sờ sờ đầu.
Kỷ Trường An cũng lười đi để ý Đại Sơn, ghé vào trên bàn nói chuyện cùng Thẩm Lận xem nên đặt tên cho đứa trẻ là gì.
Thẩm Lận khó hiểu: "Công tử, chuyện này công tử hẳn nên thương lượng cùng phu nhân!"
"Ngươi không hiểu!" Kỷ Trường An xua xua tay.
Hiện giờ hắn nhìn Tống Đoàn Viên trong lòng liền thấy ngứa, nhưng lại không thể đụng vào, còn không bằng tới tìm Thẩm Lận giết thời gian, rốt cuộc đêm cũng dài!
Thẩm Lận đích xác không hiểu, nhưng trong lòng lại có chút chờ mong đứa trẻ của hắn và Giang Long, cũng không biết trên đời này có thể có cơ hội như vậy hay không.
Kỷ Trường An chờ sau khi Tống Đoàn Viên ngủ mới trở về phòng, hắn lén lút nằm xuống ở bên người Tống Đoàn Viên, nhẹ nhàng đặt tay ở trên bụng Tống Đoàn Viên, nghĩ đến mấy tháng sau là có thể nhìn thấy con trai đẻ của chính hắn, liền không nhịn được nhấp môi cười.
Tống Đoàn Viên mơ mơ màng màng cảm nhận được hơi thở của Kỷ Trường An, nàng xoay người, cuộn tròn ở trong lòng ngực Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An cầm quạt hương bồ tới, nhẹ nhàng quạt cho Tống Đoàn Viên.
Bên ngoài có tiếng kêu vang của dế mèn, đêm mùa hạ nóng bức, cứ lẳng lặng nằm như vậy cùng người mình yêu, thập phần hạnh phúc.
Ngày hôm sau, Vương Ngọc Lan mắt sắc liền phát hiện trên ghế ngồi ăn cơm của Tống Đoàn Viên có một chiếc đệm mềm mại.
"Hoa Hồ, trời nóng như vậy, lót đệm làm gì?" Vương Ngọc Lan hỏi.
Hoa Hồ che miệng cười, nói: "Là công tử phân phó!"
Vương Ngọc Lan nghi hoặc nga một tiếng, lại thấy Hoa Hồ bưng băng phấn mà nàng vừa đưa đến tới trước mặt những người khác.
"Đây là món nương thích ăn, hôm qua còn điểm danh muốn ăn!" Vương Ngọc Lan nói.
Hoa Hồ xua xua tay nói: "Về sau phu nhân phải ít ăn đồ sống nguội!"
Vương Ngọc Lan lại nghi hoặc một chút.
Lúc này, Tống Đoàn Viên và Kỷ Trường An cãi nhau ầm ĩ đi tới.
"Đừng đỡ ta, ta lại không phải bảy tám chục tuổi!" Tống Đoàn Viên đè thấp âm thanh nói.
Kỷ Trường An mới không nghe, một bàn tay vẫn luôn đỡ eo Tống Đoàn Viên, sợ Tống Đoàn Viên bị ngã.
"Ta nói với chàng, sự tình ta mang thai trước không thể nói cho bọn nhỏ!" Tống Đoàn Viên nhìn mọi người đều đang ở nhà ăn, nàng không nhịn được đè thấp âm thanh nói.
"Vì sao?" Kỷ Trường An khó hiểu.
"Trước cứ bảo mật, chàng nghe ta đi!" Tống Đoàn Viên thực kiên quyết, rốt cuộc nàng mới thành thân không bao lâu đã mang thai, hơn nữa nguyên chủ đã sinh năm đứa trẻ, nàng tổng cảm thấy có hơi chút ngại ngùng.
Chờ nàng nghĩ kỹ xem nói với bọn nhỏ như thế nào đã!
Kỷ Trường An chỉ đành nghe theo lời Tống Đoàn Viên.
Vương Ngọc Lan nhìn Kỷ Trường An đỡ Tống Đoàn Viên tiến đến, trong lòng càng nghi hoặc, chạy nhanh tiến lên hỏi: "Nương, nương bị làm sao vậy? Làm việc bị thương eo ư?"
Vương Ngọc Lan vừa nói to lên như vậy, Tống Đại Cát và Tống Song Hỉ đang sắp chén đũa, cũng liền nhìn về phía Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên vội vàng xua xua tay nói: "Không có việc gì không có việc gì, tối hôm qua bị trật eo, có hơi chút không thoải mái, nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi!"
Tống Đoàn Viên nói, âm thầm đẩy tay Kỷ Trường An ra.
Kỷ Trường An chỉ đành hậm hực rời tay đi.
Vương Ngọc Lan vừa nghe nói Tống Đoàn Viên bị thương eo, chạy nhanh tiến lên muốn giúp Tống Đoàn Viên ngồi xuống, "Nương, nương cẩn thận một chút, có chuyện gì nương cứ phân phó con, đừng làm lụng vất vả!"
Kỷ Trường An thập phần vừa lòng với thái độ của Vương Ngọc Lan, sau đó mới yên tâm ngồi ở một bên dùng bữa.
Trước khi bắt mạch, Tống Đoàn Viên thật không có cảm thấy phản ứng gì, hiện giờ biết chính mình đang mang thai, buồn nôn liền càng thêm lợi hại, hiện giờ nhìn thức ăn, một chút cảm giác muốn ăn cũng đều không có.