Vương Ngọc Lan còn tưởng rằng Tống Đoàn Viên là bởi vì phần eo không thoải mái, không muốn ăn cơm, vài lần hỏi Tống Đoàn Viên muốn ăn gì, nàng sẽ đi nấu, nhưng đều bị Tống Đoàn Viên uyển chuyển từ chối.
Tống Đoàn Viên chịu đựng cơn buồn nôn, ăn một chút, vốn định ăn xong đi xem Hách lão nhân và Chu Tế Tân mở y quán, nhưng Kỷ Trường An sống chết không cho nàng đi, nói là muốn đưa nàng đi du hồ, trên mặt hồ mát mẻ, cũng làm cho nàng nghỉ ngơi.
"Đúng vậy, nương, nương đi nghỉ ngơi đi, bên kia con và Song Hỉ đi nhìn một cái là được!" Đại Cát vội nói.
Tống Song Hỉ hiểu dược, Tống Đại Cát hiểu y, hai người xác nhập, trông coi một chút hẳn là không thành vấn đề.
Tống Đoàn Viên còn muốn nói nữa, nhưng Kỷ Trường An đã thấp giọng nói bên tai nàng: "Nếu nàng nhất định phải đi, ta sẽ nói tin tức nàng mang thai cho bọn nhỏ!"
Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ, âm thầm véo cánh tay Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An trốn tránh, trên mặt là nụ cười thực hiện được ý đồ.
Tống Đoàn Viên chỉ đành để Tống Đại Cát và Tống Song Hỉ đến y quán, nàng thành thành thật thật cùng Kỷ Trường An đi du hồ.
Thời tiết tháng bảy, còn có chút nhiệt lượng của mùa hạ, trên mặt hồ đích xác mát mẻ hơn rất nhiều.
Tống Đoàn Viên có chút thích ngủ, nằm trên giường nệm trong chốc lát, thế nhưng đã ngủ mất.
Kỷ Trường An cười cười, ngồi bên bàn, phê duyệt sổ con, quản lý sự vụ trong thành và thu chi của các cửa hàng.
Tống Đoàn Viên ngủ hết nửa ngày, đói bụng mới tỉnh dậy, lại không thấy thân ảnh của Kỷ Trường An.
Tống Đoàn Viên gọi hai tiếng, có chút sốt ruột, liền nghe được trong nước truyền đến âm thanh.
Tống Đoàn Viên vội vàng tiến lên, liền thấy Kỷ Trường An đang nằm ở trên hồ.
Tống Đoàn Viên gọi một tiếng, Kỷ Trường An sau đó mới mở mắt ra, thân ảnh màu xanh từ trong nước nhảy lên trên boong thuyền.
Kỷ Trường An vuốt nước trên mặt, nụ cười sáng chói, cánh tay vừa nhấc, tựa như làm ma thuật, biến ra một con cá dài nửa thước, đắc ý nhìn Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên hoảng sợ, hờn dỗi trừng Kỷ Trường An một cái, không nghĩ tới hắn lớn tuổi như vậy, còn xuống nước bắt cá, làm nàng hoảng sợ.
"Ta thấy nàng sáng nay không ăn được bao nhiêu, nhất định đã đói bụng đi, hầm canh cá ăn cho thông cổ họng!" Kỷ Trường An cười nói, từ trong khoang thuyền lấy bếp lò ra.
"Chàng chuẩn bị mấy thứ này lúc nào thế?" Tống Đoàn Viên hỏi.
"Chúng ta cả ngày ở trên thuyền, không chuẩn bị chút đồ sao được?" Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên hỏi hắn: "Sự vụ trong nha môn không vội sao?"
Kỷ Trường An cười nói: "Sự vụ quan trọng ta đều đã xử lý xong, việc khác giao cho cha ta, cha sắp làm ông nội, tổng không thể không làm gì mà cũng có cháu đi?"
Tống Đoàn Viên dở khóc dở cười, nói: "Chờ đứa nhỏ này sinh ra còn phải tám chín tháng nữa, chẳng lẽ chàng cứ ở bên ta như vậy?"
"Có thể được ngày nào hay ngày đó, hơn nữa chuyện cha ta và nương ta, ta nhìn cũng không quen, ta đi rồi, dư lại hai người bọn họ, chính họ lăn lộn đi thôi!" Kỷ Trường An nghĩ đến sự tình Kỷ Mặc Thiên và Thái Bình, liền không nhịn được thở dài.
Công chúa Thái Bình nhiều ngày nay luôn lì lợm la liếm Kỷ Mặc Thiên, mắt thấy Kỷ Mặc Thiên đã sắp không chống đỡ nổi!