"Kỳ thật chuyện quá khứ đã qua thì cứ để cho qua đi!" Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, tuy rằng nàng không phải Thanh Nguyên, nhưng Kỷ Trường An bảo hộ Thanh Nguyên hai đời, còn mất cả mạng, chuyện quá khứ cũng không cần phải so đo.
Kỷ Trường An lắc đầu: "Cha ta không chỉ có áy náy với Thanh Nguyên, còn với cả thần dân Thanh quốc. Nương ta đi nhầm một bước, cha ta không có khả năng quay đầu!"
Tống Đoàn Viên không tiện nhúng tay vào sự tình Kỷ gia, cũng liền không hề mở miệng.
Kỷ Trường An giết cá, đánh vẩy cá.
"Ta làm cho!" Tống Đoàn Viên ngày thường cũng chưa từng thấy Kỷ Trường An làm mấy việc này, muốn tiến lên hỗ trợ.
"Hôm nay để nàng nếm thử tay nghề của ta!" Kỷ Trường An cự tuyệt, bảo Tống Đoàn Viên ở một bên chỉ huy.
Tống Đoàn Viên chỉ có thể nói các bước làm, nhìn Kỷ Trường An chân tay vụng về châm lửa, nấu canh cá.
Chốc lát sau, mùi canh cá tỏa ra bốn phía.
Mùi cá hỗn hợp với mùi thơm của hoa sen, Tống Đoàn Viên cảm thấy thoải mái thanh tân hơn rất nhiều, cũng không còn buồn nôn như vậy nữa.
Tới chạng vạng, có gió lạnh, nhìn mặt trời lặn, nghe ếch kêu ồm ộp một mảnh, quả thật là sinh hoạt thích ý.
Tống Đoàn Viên dựa vào trên vai Kỷ Trường An, híp nửa mắt, tựa ngủ mà không ngủ, cảm thụ năm tháng tĩnh hảo.
Kỷ Trường An nắm tay Tống Đoàn Viên, hai người cũng không cần nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi đó, hết thảy đều rất tốt đẹp.
Tống Đoàn Viên và Kỷ Trường An ở thành An Nam sống cuộc đời đơn giản bình tĩnh, nhưng Thiên Cơ Hoàng Đế xa ở Thiên Thành, nỗi lòng lại hoàn toàn không giống.
Lương Vương mang theo Tống Phúc Tin trở về triều, Tống Phúc Tin phục lại nguyên chức quan, thoạt nhìn hết thảy về tới điểm ban đầu, nhưng sâu trong lòng Thiên Cơ Hoàng Đế lại vẫn có vướng mắc.
"Thiên Rộng, ngươi nói yêu nghiệt kia chính là Tống Đoàn Viên?" Thiên Cơ Hoàng Đế hỏi.
Thiên Rộng liễm mắt rũ mi: "Hoàng Thượng không phải đã sớm biết sao?"
Thiên Cơ Hoàng Đế nhíu mày, "Như vậy chính thống thì sao?"
Thiên Rộng rũ xuống mi mắt, "Trong lòng Hoàng Thượng cũng hiểu rõ!"
Thiên Cơ Hoàng Đế nhìn Thiên Rộng: "Lời này của quốc sư, nói giống như chưa nói, nhưng lại nói rõ ràng!"
Thiên Rộng thấp giọng nói: "Thiên cơ không thể tiết lộ, nhưng thân là quốc sư vương triều Thiên Cơ, được Hoàng Thượng tín nhiệm, tự nhiên phải vì Hoàng Thượng phân ưu, vì thiên hạ bá tánh phụ trách, cho nên chỉ có thể chỉ điểm một chút!"
Thiên Cơ Hoàng Đế sâu kín thở dài: "Đáng tiếc hai đứa con trai của trẫm đều đã làm trẫm thất vọng!"
Thiên Rộng nhàn nhạt nói: "Yêu nghiệt hoành hành, dẫn chính đạo lệch khỏi quỹ đạo, hai vị Vương gia còn chưa có ngồi lên chính thống, tự nhiên khí thế không bằng yêu nghiệt."
Thiên Cơ Hoàng Đế ngước mắt: "Ý của ngươi là, trẫm nên chạy nhanh định ra vị trí Thái Tử?"
Thiên Rộng gật đầu: "Như thế mới có thể khiến thiên hạ an tâm!"
"Cũng đúng, mấy năm nay trẫm lắc lư không ngừng, lão tam và tiểu tám cũng phá đám lẫn nhau, thật là hao tổn rất nhiều." Thiên Cơ Hoàng Đế sâu kín mà thở dài một hơi, hắn ban đầu muốn Kỷ Trường An phụ tá một vị hoàng tử, nhưng hiện tại lại trở thành kình địch của vương triều Thiên Cơ.
"Qua mấy tháng nữa chính là sinh nhật 50 tuổi của trẫm, cũng là thời điểm quyết định!" Thiên Cơ Hoàng Đế nói.
Thiên Rộng gật đầu: "Hoàng Thượng có thể nghĩ thông suốt, là phúc của bá tánh!"
Thiên Cơ Hoàng Đế sâu kín mà thở dài, khi còn niên thiếu hắn lập chí nguyện to lớn, nhất thống thiên hạ, nhưng không nghĩ tới tại vị hơn hai mươi năm, tâm nguyện này vẫn chưa có thực hiện, hơn nữa tới cuối cùng, sự tình biệt uyển thiếu chút nữa còn bị bại lộ, khiến khí tiết tuổi già của hắn thiếu chút nữa khó giữ được.
Nhưng hắn không cam lòng.
Sự tình Thiên Cơ Hoàng Đế có tâm lập Thái Tử, rất nhanh truyền tới chỗ Trình Vương và Lương Vương bên kia, hai người bày ra đủ biểu hiện, đều muốn vị trí kia.