“Vương đại nương, ngươi sao vẫn còn ở đây, lão đại nhà ngươi đang muốn thắt cổ, may mắn xà nhà bị gãy, không chết, nhưng cũng ngã không nhẹ, ngươi mau trở về nhìn xem đi!” Người kia là từ Vương gia thôn tới, nhìn thấy Vương Lý Thị liền la lớn.
Vương Lý Thị kêu lên một tiếng, dọa Tống Đoàn Viên sợ nhảy dựng, sau đó liền vừa khóc vừa la chạy về nhà.
Tống Đoàn Viên thở dài, xem ra đã bị nàng nói trúng rồi.
Lúc này, Vương Ngọc Lan nghe thấy động tĩnh, bảo Tiếu Tiếu nhìn em, từ trong phòng ra tới.
“Nếu con lo lắng thì đi xem đi!” Tống Đoàn Viên nói.
Vương Ngọc Lan xua xua tay: “Nương, đại ca không thích hợp đọc sách, mọi người đều biết, chỉ có nương con không chịu thừa nhận, như vậy cũng tốt, nháo trận này, có lẽ nương con sẽ thanh tỉnh!”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, nói: “Ngọc Lan, Vương Lý Thị tuy rằng là mẹ ruột của con, nhưng cũng không nghĩ tốt cho con, về sau trong lòng con nên hiểu rõ!”
Vương Ngọc Lan vội vàng đáp lời.
Tống Đoàn Viên đi vào nhà xem cháu gái nhỏ.
Cháu gái nhỏ bị phong hàn, uống xong canh sữa mẹ lục nhạt, ra một thân mồ hôi, lúc này vuốt trên người đã mát hơn một ít.
“Con bé không thể uống dược, ta đi đun dược cho con uống, con bé bú sữa của con, cũng có thể được lợi.” Tống Đoàn Viên lại lần nữa nói.
Vương Ngọc Lan vội vàng gật đầu.
Tống Đoàn Viên viết phương thuốc, sai Tống Song Hỉ đi đến nhà Vương lang trung bên Trần gia thôn mua dược.
“Xem ra sau này nên dự phòng chút dược, trong nhà có hai đứa nhỏ, chờ lúc cần dùng mà trong nhà lại không có thì sẽ luống cuống!” Tống Đoàn Viên nghĩ thầm.
Nửa canh giờ sau, Tống Song Hỉ còn chưa có trở về, Tống Đoàn Viên thấy sắc trời đã bắt đầu tối, không yên tâm, liền đi ra ngoài đón Tống Song Hỉ một chút, ai biết ở thôn đầu nhìn thấy Tống Song Hỉ ôm gói thuốc vội vàng chạy về phía trong thôn.
“Làm sao vậy?” Tống Đoàn Viên tiến lên, lôi kéo Tống Song Hỉ.
Tống Song Hỉ vừa nhìn thấy Tống Đoàn Viên, liền oa một tiếng khóc lên, chỉ vào phía sau.
Đằng sau có một người nam nhân đi ở phía xa.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, thấp giọng hỏi Tống Song Hỉ: “Con không sao chứ? Người kia là ai, không làm gì con chứ?”
Tống Song Hỉ lắc đầu, thoạt nhìn thực sợ hãi, nức nở lên, “Con gặp phải Thủy lão gia Trần gia thôn, hắn nói chuyện không đứng đắn, còn sai quản sự nhà hắn đuổi theo con, con……”
Thủy lão gia? Tống Đoàn Viên ngẩn ra, còn không phải là lão nhân kiếp trước đã ngược chết Tống Song Hỉ sao, đời này Tống Song Hỉ cũng chưa bị bán, nhưng lại đụng phải?
“Chúng ta về nhà trước đi!” Tống Đoàn Viên một bên an ủi Tống Song Hỉ, một bên quay đầu liếc nhìn phía sau một cái.
Cách đó không xa, có thân ảnh người lấp loáng.
Đêm đã khuya, Tống Phúc Quý mới trở về.
“Nương, con đi thị trấn tìm nương, kết quả nương không ở tòa nhà bên kia!” Tống Phúc Quý ùng ục ùng ục múc nước giếng trong lu, rót đầy gáo.
“Đừng uống nước lạnh!” Tống Đoàn Viên một bên đưa chén nước ấm cho hắn, một bên nói, “Chúng ta đi vào đi!”
Tống Phúc Quý ôm một bao dược, “Con đi đến hiệu thuốc mua chút dược, đại phu Bình Thản đường nói, dược này cho trẻ nhỏ uống được!”
Tống Đoàn Viên liếc nhìn một cái, nói: “Không cần, con bé đã uống dược rồi!”
Tống Phúc Quý sau đó mới nga một tiếng, thấy Tống Đoàn Viên tâm sự nặng nề, liền hỏi: “Nương, sao thế, bệnh của con bé thật sự lợi hại sao? Con đi xem con bé một chút!”
Tống Đoàn Viên nhìn thấy Tống Phúc Quý rốt cuộc cũng quan tâm đến con gái, trong lòng có hơi chút an ủi.
Nàng làm nhiều như vậy, đã thay đổi nhiều như vậy, mỗi đứa nhỏ Tống gia sẽ không lại đi lên con đường xưa.
Có lẽ hôm nay Tống Song Hỉ gặp phải Thủy lão nhân kia chỉ là ngoài ý muốn.
Tống Đoàn Viên lấy lại tinh thần nói: “Con lát nữa hẵng đi nhìn, con bé vừa mới ngủ, Ngọc Lan cũng vừa nghỉ ngơi được một chút, con đi vào, sẽ đánh thức mẹ con các nàng!”
Tống Phúc Quý vội vàng đáp lời.