"Không cần phiền toái ngươi, chính ta có thể!" Giang Long nhìn thoáng qua Hoa Hồ, khách khí nói.
Hoa Hồ thấy nàng như vậy, liền hỏi: "Tỷ tỷ có phải đã nhớ lại ta hay không?"
Giang Long ngại ngùng cười cười: "Ký ức ta đứt quãng, không quá rõ ràng, ta chỉ nhớ rõ công tử bảo ta bảo hộ phu nhân, còn lại……"
Hoa Hồ gật đầu: "Đã hiểu, kỳ thật tỷ tỷ không cần cưỡng cầu, tỷ tỷ vừa mới tỉnh lại, về sau sẽ chậm rãi nhớ rõ!"
Giang Long cười cười, nắm ngón tay, kỳ thật trong lòng có chút sợ hãi.
"Ta thật hâm mộ tỷ tỷ, mặc kệ tỷ tỷ có nhớ hay không, Thẩm đại ca đều đối với tỷ tỷ không rời không bỏ!" Hoa Hồ thấp giọng nói, "Trước kia khi tỷ tỷ bị thương , Thẩm đại ca rất quan tâm tỷ tỷ, còn nhờ ta đưa dược liệu quý báu cho tỷ tỷ!"
"Phải không?" Giang Long muốn nỗ lực nhớ lại, nhưng trong đầu thập phần hỗn độn, có chút không nhớ nổi.
"Phu nhân cũng là thấy Thẩm đại ca đối tốt với tỷ tỷ, cho nên khi tỷ tỷ còn chưa có thanh tỉnh đã đáp ứng việc hôn nhân này, tuy rằng mạo hiểm, nhưng phu nhân cảm thấy, có lẽ Thẩm đại ca yêu tỷ tỷ, có thể làm tỷ tỷ tỉnh lại, rốt cuộc lần đó tỷ tỷ tỉnh lại, chính là khi Thẩm đại ca nói chuyện cùng tỷ tỷ!" Hoa Hồ có chút hâm mộ mà nhìn Giang Long.
Giang Long cúi đầu: "Ta biết hắn đối với ta rất tốt, nhưng ta thật sự không nhớ rõ!"
Hoa Hồ lập tức nói: "Tỷ tỷ không nóng nảy, chậm rãi nhớ là được!"
Giang Long gật gật đầu.
Hoa Hồ đi ra cửa, liền thấy Đại Sơn hướng về phía nàng xua tay.
Giang Long tiến lên: "Làm sao vậy?"
"Có sự tình tìm ngươi hỗ trợ!" Đại Sơn thấp giọng nói.
"Việc này không thể được, nếu người khác hiểu lầm thì biết phải làm sao?" Hoa Hồ chạy nhanh xua tay.
"Chuyện này chỉ có mấy người chúng ta biết, ai hiểu lầm? Hơn nữa, ngươi lại không có người thích, dù có hiểu lầm cũng không sao, chờ đến khi Thẩm đại ca và Giang Long tỷ tỷ thành thân, ngươi chính là bà mai, đến lúc đó để cho bọn họ cảm ơn ngươi bằng mấy bộ xiêm y, và mười mấy cân thịt, được không?" Đại Sơn nói.
Hoa Hồ đỏ mặt lên: "Ai nói ta không có người thích?"
Đại Sơn sửng sốt, không nhịn được tiến lên: "Hoa Hồ ngươi nói cái gì?"
Hoa Hồ không muốn để ý tới Đại Sơn, đang muốn nói liền thấy Hách Ly Cung mặc y phục trắng nhẹ nhàng đi đến, nàng lập tức liền mặt đỏ, một tay đẩy Đại Sơn ra, thấp giọng nói: "Ngươi cách ta xa một chút!"
Đại Sơn bị Hoa Hồ đẩy lảo đảo, đang ủy khuất, thì thấy Hách Ly Cung tiến đến, liền nhờ Hách Ly Cung phân xử.
Hoa Hồ tức giận dậm chân, chạy nhanh rời đi!
"Nhờ ngươi giúp một chút cũng không chịu!" Đại Sơn không nhịn được lẩm bẩm.
Hách Ly Cung nhìn bóng dáng Hoa Hồ chạy đi, không nhịn được hỏi: "Hỗ trợ cái gì?"
Đại Sơn nói chủ ý ngu ngốc của hắn, "Chính là bảo Hoa Hồ làm bộ thích Thẩm đại ca, như vậy Giang Long liền có cảm giác nguy cơ, nói không chừng Giang Long sẽ nhớ lại Thẩm đại ca, đáp ứng làm hôn sự cùng Thẩm đại ca!"
Hách Ly Cung nhíu mày: "Trách không được Hoa Hồ không để ý tới ngươi, loại chuyện này sao có thể nói giỡn được, đến lúc đó Giang Long và Thẩm Lận ở bên nhau, ngươi bảo Hoa Hồ phải làm sao?"
Đại Sơn vỗ vỗ đầu mình: "Cũng đúng, đặc biệt Hoa Hồ nói nàng đã có người mà chính mình yêu thích, nếu bị người nàng thích biết, hiểu lầm, sẽ thực phiền toái!"
Hách Ly Cung sửng sốt, hỏi: "Nàng nói nàng đã có người yêu thích?"
Đại Sơn gật đầu: "Vừa rồi nàng nói như vậy, còn thẹn thùng, đẩy ta một phen…… Hách đại nhân, ngài nói nàng không phải là thích ta chứ?"