Hách Ly Cung cười cười, không nói chuyện.
Đại Sơn không vui: "Hách đại nhân, ngài đây là có ý gì? Ngài cảm thấy Hoa Hồ không thích ta?"
Hách Ly Cung cười nói: "Có thích hay không, chính ngươi đi hỏi người ta đi! Hơn nữa, dù cho người ta thích ngươi, ngươi thích người ta sao?"
Đại Sơn sờ sờ đầu: "Vừa rồi, khi ta tiến đến trước mặt nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng thấy cũng khá xinh đẹp!"
Hách Ly Cung không nói gì.
Đại Sơn lại lẩm bẩm: "Công tử và Thẩm đại ca đều có người mình thích, còn nói ta không hiểu yêu là gì, ta nghĩ ta cũng phải tìm một người yêu mới được, như vậy sẽ không bị bọn họ xa lánh!"
Hách Ly Cung nhíu mày, lạnh giọng nói: "Ngươi nếu là vì có chung đề tài cùng Kỷ công tử và Thẩm Lận, liền muốn trêu chọc tiểu cô nương người ta, ta khuyên ngươi vẫn nên thận trọng một chút. Muốn cùng một người ở bên nhau, tổng phải thiệt tình đi?"
Đại Sơn sửng sốt một chút, nhìn Hách Ly Cung: "Hách đại nhân không phải là lãng tử sao, Hách thần y mỗi ngày đều thúc giục ngài thành thân, ngài còn hiểu sự tình yêu đương này?"
Hách Ly Cung giận sôi máu: "Ta chưa ăn qua thịt lợn chẳng nhẽ chưa từng thấy lợn chạy qua sao? Ta không thành thân, là bởi vì ta cảm thấy phiền toái, so với người chỉ vì muốn có chung đề tài cùng chủ nhân mà đi trêu chọc cô nương nhà người ta thì tốt hơn nhiều!"
Hách Ly Cung nói xong, đầy mặt khinh thường mà rời đi.
Đại Sơn sờ sờ đầu, hắn đúng là có ý tưởng này, hơn nữa, hắn thật sự cảm thấy Hoa Hồ rất đáng yêu, hắn muốn thích Hoa Hồ thì làm sao vậy, sao lại chọc Hách đại nhân không vui?
Hoa Hồ vì gia tăng dinh dưỡng cho Giang Long, chuyên môn hầm một nồi canh gà, bên trong còn bỏ thêm hai sợi râu nhân sâm và táo đỏ.
Canh gà hầm hai canh giờ, mùi thơm bay đi thật xa.
Xuân Xuân tiến lên ngửi một chút nói: "Hoa tỷ tỷ, đây là gà do Tôn đại nương nuôi đúng không, ăn đồ trên núi lớn lên, hầm ra hương vị cũng thơm!"
Hoa Hồ gật gật đầu: "Giang tỷ tỷ vừa mới tỉnh lại, cần ăn chút đồ có dinh dưỡng, gà đồi này đã nuôi một năm rưỡi, thịt ngon nhất!"
Xuân Xuân không nhịn được nói: "Ta hiện tại có chút hâm mộ Giang tỷ tỷ, nhiều người đối xử tốt với tỷ ấy như vậy, tỷ nhìn, phu nhân coi Giang tỷ tỷ như tỷ muội, mỗi ngày đều ghim kim trị liệu cho tỷ ấy, Thẩm đại ca đối với Giang tỷ tỷ không rời không bỏ, ngay cả Hoa tỷ tỷ cũng tự mình nấu canh gà cho tỷ ấy!"
Hoa Hồ cười nói: "Giang tỷ tỷ hai lần bị thương đều là vì phu nhân, Giang tỷ tỷ đối với phu nhân trung thành và tận tâm, suy bụng ta ra bụng người, phu nhân tự nhiên đối xử với Giang tỷ tỷ giống người thân! Chúng ta tuy rằng là hạ nhân, nhưng công tử và phu nhân đều thiện tâm, chúng ta đối với công tử và phu nhân trung thành, công tử và phu nhân đều sẽ biết đến!"
Xuân Xuân gật gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta làm hạ nhân, quan trọng nhất chính là gặp được chủ tử tốt, công tử và phu nhân đối xử với Giang tỷ tỷ tốt như vậy, về sau cũng sẽ đối xử tốt với chúng ta!"
Hoa Hồ gật đầu, múc canh gà ra, thả chút hành thái và rau thơm, tính toán bưng đi cho Giang Long.
Vừa mới cầm hộp đồ ăn ra cửa, Hoa Hồ liền gặp được Đại Sơn.
Đại Sơn cào cào cái mũi nói: "Mùi gì mà thơm như vậy?"
Hoa Hồ giơ hộp đồ ăn lên: "Canh gà, vừa mới nấu xong cho Giang tỷ tỷ, hương vị rất ngon!"
Đại Sơn lập tức liền cảm thấy thèm: "Còn có không? Cho ta uống một chén!"
Hoa Hồ có chút do dự.
"Ta không uống không của ngươi, ta thanh toán bạc cho ngươi, được không?" Đại Sơn năn nỉ.
"Không cần, trong nồi còn dư lại một chút, hay ngươi nếm thử đi!" Hoa Hồ nói, bảo Xuân Xuân đi múc ra cho Đại Sơn.