Đại Sơn bưng canh gà, dựa vào dưới chân tường, sưởi nắng, mỹ mỹ uống lên.
"Hương vị thật không sai!" Đại Sơn chép miệng, lại không nhịn được duỗi dài cổ muốn uống thêm một chén.
Hoa Hồ vội vàng che lại hộp đồ ăn trong tay: "Đây là cho Giang tỷ tỷ, ngươi cũng không thể uống nữa! Được rồi, uống xong thì chạy nhanh đi thôi!"
Đại Sơn chỉ đành hậm hực rời đi, vừa đi còn vừa liếc lại, luyến tiếc canh gà kia.
Hách Ly Cung mới từ trong phòng Tống Đoàn Viên ra tới, ngửi được mùi thơm cũng không nhịn được tới phòng bếp, vừa lúc thấy bộ dáng Đại Sơn nhìn Hoa Hồ lưu luyến như vậy, hắn không nhịn được nhíu mày.
Hoa Hồ cầm theo hộp đồ ăn đi về phía trước, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Hách Ly Cung.
Hoa Hồ chạy nhanh tiến lên chào hỏi cùng Hách Ly Cung, trên khuôn mặt nhỏ có chút thẹn thùng: "Hách đại nhân, ngài vừa có việc sao?"
Hách Ly Cung nhàn nhạt gật đầu: "Vừa cùng phu nhân của ngươi thương lượng một phương thuốc…… Ngươi đây là……"
"Đi đưa canh gà cho Giang tỷ tỷ…… Ngài có nghĩ uống một chút không, vừa mới nấu xong, gà do Tôn đại nương nuôi, hương vị rất ngon!" Hoa Hồ buông hộp đồ ăn xuống, định múc cho Hách Ly Cung một chén.
"Không cần không cần!" Hách Ly Cung vội vàng ngăn lại, "Vẫn nên đưa cho Giang Long bổ sung dinh dưỡng đi, ta là một đại nam nhân, uống ít một ngụm hay uống nhiều một ngụm cũng không có quan hệ!"
Hoa Hồ thấy Hách Ly Cung thật sự không nghĩ uống, cũng liền không đi lấy chén nữa, chỉ nói: "Không thể tưởng được Hách đại nhân lại săn sóc người như vậy!"
"Săn sóc?" Hách Ly Cung sửng sốt, hắn nơi nào săn sóc người?
"Để dành canh gà cho Giang tỷ tỷ uống!" Hoa Hồ nâng khuôn mặt nhỏ lên cười nói.
Hách Ly Cung không nhịn được cười rộ lên, canh gà vốn dĩ chính là của Giang Long! Hắn chỉ là khách khí một chút mà thôi, được Hoa Hồ khen, Hách Ly Cung có chút ngại ngùng.
"Đại Sơn……" Hách Ly Cung do dự một chút, không biết nên nói tâm tư của Đại Sơn cho Hoa Hồ như thế nào.
Hách Ly Cung sợ Hoa Hồ thật sự rơi vào, vạn nhất bị Đại Sơn lừa……
"Hách đại nhân, ngài không cần suy xét Đại Sơn bên kia!" Hoa Hồ còn tưởng rằng Hách Ly Cung là bởi vì Đại Sơn uống lên một chén, sợ thiếu canh gà, cho nên không đành lòng uống, liền vội nói.
"Không cần suy xét? Ngươi đã biết?" Hách Ly Cung sửng sốt, chẳng lẽ Hoa Hồ đã biết tâm tư của Đại Sơn?
"Ta đương nhiên biết, Đại Sơn ca ca chỉ muốn một chút, huynh ấy cũng là người tốt!" Hoa Hồ cười nói.
"Người tốt……" Hách Ly Cung ngước mắt nhìn Hoa Hồ, "Xem ra ấn tượng của ngươi đối với hắn cũng không tệ lắm!"
Hoa Hồ sửng sốt một chút, chẳng lẽ Hách Ly Cung bởi vì một chén canh gà mà có ngăn cách cùng Đại Sơn?
"Hách đại nhân, ngài đối với Đại Sơn ca ca có phải hiểu lầm gì không, huynh ấy thật sự khá tốt, ngày thường cũng đều thực chiếu cố chúng ta, chúng ta đều trêu ghẹo nói, nếu ai gả cho Đại Sơn cũng không tồi!" Hoa Hồ chạy nhanh giải thích, đều là người của công tử và phu nhân, nàng không nghĩ bởi vì một chén canh gà, gây ra hiểu nhầm giữa Đại Sơn và Hách Ly Cung!
"Phải không?" Trong lòng Hách Ly Cung có chút thất vọng.
Trước kia Hoa Hồ thường xuyên đưa đồ ăn cho hắn, hắn còn tưởng rằng chính mình đoán được tâm tư của Hoa Hồ, chỉ là hắn một mình đã quen, còn chưa có nghĩ được có nên thành thân hay không, cho nên liền giả ngu, làm bộ cái gì cũng không biết, hiện giờ nhìn tới, sợ là hắn hiểu lầm, nói không chừng Hoa Hồ đối với hắn không có một chút tâm tư nào!
Hách Ly Cung lạnh mặt xoay người rời đi.
Hoa Hồ nhìn theo, Hách đại nhân sao lại giận? Nàng chạy nhanh tiến lên, muốn ngăn Hách Ly Cung lại giải thích, ai biết dưới chân vừa trượt, cả người và hộp đồ ăn đều đổ về phía trước.