Tống Đoàn Viên thương lượng chuyện này cùng Kỷ Trường An.
"Sư huynh của nàng, nếu hắn không có một chút tâm tư, sợ là người khác muốn buộc hắn cũng không buộc được!" Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, cũng đúng, Hách lão nhân trước kia cũng đã từng bức hôn, nhưng Hách Ly Cung đều không có khuất phục, lúc này đây sự tình Hoa Hồ, tuy nói có chút không tình nguyện, nhưng cũng không có quá kịch liệt.
"Vậy ý của chàng là không cần nhúng tay, cứ theo ý của sư phụ ta?" Tống Đoàn Viên có chút không hiểu, nàng sợ Hoa Hồ sẽ chịu thương tổn.
Kỷ Trường An gật đầu: "Nếu Hách Ly Cung thập phần khó xử, nhất định sẽ tới tìm nàng, rốt cuộc Hoa Hồ cũng là người của nàng, nàng có thể làm chủ, nếu hắn đến bây giờ cũng chưa có xuất hiện, vậy thuyết minh hắn có lẽ đang giãy giụa trong thống khổ, cho nên nàng cũng không cần quản, hắn lại không phải đứa trẻ!"
Tống Đoàn Viên cảm thấy Kỷ Trường An nói cũng có đạo lý.
Kỷ Trường An vươn tay tới, đặt ở trên bụng Tống Đoàn Viên, lúc này, đứa trẻ trong bụng nghịch ngợm đá hắn một chút.
Kỷ Trường An sửng sốt, cảm thấy thập phần thần kỳ, lại áp đầu lên.
Tống Đoàn Viên hơi hơi nghiêng về phía sau một chút, phương tiện cho Kỷ Trường An và đứa trẻ trong bụng hỗ động.
"Nghe được cái gì?" Tống Đoàn Viên cười tủm tỉm hỏi.
"Con trai của nàng ở bên trong đánh tổ hợp quyền!" Kỷ Trường An nói.
"Sao chàng biết là con trai?" Tống Đoàn Viên có chút lo lắng nhìn Kỷ Trường An, "Chàng sẽ không trọng nam khinh nữ chứ?"
"Như thế nào sẽ, nếu sinh một đứa con gái giống nàng thì càng tốt!" Kỷ Trường An ngẩng đầu lên cười nói, "Chỉ là đứa nhỏ này làm ầm ĩ như vậy, nếu là con gái, sợ là tính tình không tốt!"
Tống Đoàn Viên sờ sờ bụng, cũng đúng, đứa nhỏ này từ sau năm tháng liền rất ầm ĩ, hiện tại đã sắp bảy tháng, thậm chí còn thường xuyên động đậy, nàng có mấy lần còn hoài nghi là đứa trẻ trong bụng thiếu oxy, nhưng nhờ Hách lão nhân nhìn qua, đều không có vấn đề gì lớn.
"Thu Vãn có tin tức không?" Tống Đoàn Viên một bên vuốt bụng một bên hỏi.
Chưa bắt được Thu Vãn, Tống Đoàn Viên tổng cảm thấy trong lòng có hơi chút bất an.
Kỷ Trường An lắc đầu: "Thiên Rộng hiện tại ở trong hoàng cung Thiên Thành, bởi vì thân mình của Hoàng Thượng không tốt, nên càng thêm tín nhiệm hắn, nhưng vẫn luôn không có tin tức của Thu Vãn."
"Trần Tiểu Hoa bên kia thì sao?" Tống Đoàn Viên lại hỏi, "Rốt cuộc mặt của Trần Tiểu Hoa cũng rất giống Lâm Bích Vu, Thu Vãn sẽ không từ bỏ gương mặt kia!"
"Trần Tiểu Hoa bên kia cũng vẫn luôn phái người giám thị, cũng không có tin tức gì!" Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên càng thêm lo lắng.
"Nàng đừng suy nghĩ bậy bạ, có ta ở đây, yên tâm đi!" Kỷ Trường An thấp giọng an ủi nàng, "Hiện giờ bá tánh trong thành An Nam có thể tự cấp tự túc, đã không còn cần ta trợ cấp, các cửa hàng làm ăn cũng thịnh vượng, Lỗ Tam và cha ta mang theo người tuần tra ngày đêm, Thu Vãn dù có lợi hại, muốn vọt vào đây cũng không dễ dàng!"
Tống Đoàn Viên có hơi chút an tâm, nhẹ nhàng dán mặt ở trên vai Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An kéo kéo áo choàng trên người, che lại cho Tống Đoàn Viên, nhìn ra phía ngoài cửa.
Ngoài cửa, có mấy cành mai nở rộ, một mảnh ửng hồng, lúc này có màu trắng bay phất phơ vội vàng từ chân trời tới, dừng ở phía trên đóa mai hồng.
"Tuyết rơi!" Kỷ Trường An thấp giọng hô.
Tống Đoàn Viên không có đáp lại hắn.
Kỷ Trường An rũ mắt nhìn lại, liền thấy Tống Đoàn Viên không biết đã ngủ từ khi nào, đầu nhẹ rũ ở trước ngực hắn, tóc đen có chút hỗn độn rối tung ở trước ngực hắn, cổ áo hơi hơi rộng mở, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, tinh xảo.
Kỷ Trường An vội vàng kéo kéo áo choàng, ôm chặt Tống Đoàn Viên, lại ra hiệu cho Đại Sơn tăng nhiệt trong bếp lò lên một ít.
Trong phòng ấm áp dào dạt, ngoài cửa sổ tuyết bắt đầu hạ lớn.