Kỷ Trường An ôm Tống Đoàn Viên, nhìn cảnh tượng mỹ lệ ngoài cửa sổ, tưởng tượng cảnh một nhà ba người sắp tới, khóe môi không nhịn được sung sướng mà gợi lên.
Giờ khắc này, phảng phất đã mong đợi thật lâu, thật lâu, lâu đến hắn đều cảm thấy có chút hoảng hốt, cảm thấy có chút không chân thật!
Thu Vãn mở mắt ra, lạnh lùng nhìn người đi vào tới kia, "Ngươi tới làm gì?"
"Nương, nương yên tâm, con đã cắt đuôi được người giám thị con!" Trần Tiểu Hoa tiến lên, cầm theo một hộp đồ ăn, liếc mắt nhìn khắp nơi một cái, sau đó buông hộp đồ ăn xuống, mở ra, bên trong là bánh gạo vừa mới làm.
"Nương, trước kia nương thích ăn bánh gạo do con làm nhất, con đưa tới cho nương!" Trần Tiểu Hoa thấp giọng nói.
Thu Vãn lạnh lùng nhìn Trần Tiểu Hoa: "Ngươi đã sớm nhớ lại sự tình trước kia, biết là ta giết cha nương và người cùng thôn của ngươi, ngươi hẳn là muốn tìm ta báo thù mới đúng, hiện giờ còn đuổi theo nhận kẻ thù làm mẫu thân?"
Trần Tiểu Hoa cắn cắn môi: "Nương, nhiều năm như vậy, con ngoại trừ nương, còn có cái gì nữa đâu? Hết thảy mọi thứ của con đều là nương cho, tên của con, thân phận của con, thậm chí bao gồm cả ký ức của con, dù con có nhớ lại thì có thể như thế nào? Con có thể báo thù sao? Con không phải đối thủ của nương!"
Thu Vãn nhìn Trần Tiểu Hoa cười nói: "Ngươi nhưng thật ra thức thời!"
"Mấy năm nay, con chính là Lâm Bích Vu, con vâng theo mệnh lệnh của nương, muốn cướp lấy hết thảy của Tống Đoàn Viên, đã sắp thành công, không phải sao?" Trần Tiểu Hoa mắt trông mong mà nhìn Thu Vãn, "Nương, con hiện tại cái gì cũng không có, nhưng con muốn ở bên nương!"
Thu Vãn nhìn Trần Tiểu Hoa, từng tiếng nương này của Trần Tiểu Hoa, lại xứng với gương mặt giống Lâm Bích Vu như đúc kia, làm nàng tan nát cõi lòng.
Nàng biết Trần Tiểu Hoa ở bên người nàng, có lẽ sẽ có nguy hiểm, nhưng hiện giờ nàng muốn tránh né người của Kỷ Trường An, phải chờ tới thời điểm Tống Đoàn Viên sinh đẻ để động thủ, cuộc sống hàng ngày đích xác cần người.
"Được, một khi đã như vậy, ta đáp ứng tiếp tục giúp ngươi!" Thu Vãn lạnh lùng nhìn Trần Tiểu Hoa, "Ngươi không phải muốn thay thế được Tống Đoàn Viên, ở bên Kỷ Trường An sao? Chỉ cần ngươi chịu giúp ta giết Tống Đoàn Viên, ta sẽ giúp ngươi thực hiện được nguyện vọng này!"
Đôi mắt Trần Tiểu Hoa lập tức sáng lên: "Thật sao?"
Thu Vãn gật gật đầu.
Trần Tiểu Hoa lập tức gật đầu nói: "Mẫu thân, về sau con sẽ là con gái của mẫu thân, mẫu thân ăn bánh gạo đi!"
Thu Vãn nhìn thoáng qua bánh gạo, vươn tay tới, cầm lấy cắn một ngụm.
"Mẫu thân, tay của mẫu thân……" Trần Tiểu Hoa đột nhiên nhìn chằm chằm ngón tay khô khốc của Thu Vãn thấp giọng hỏi.
Thu Vãn liếc mắt nhìn một cái, ánh mắt lãnh ám.
Lần trước giao thủ, nguyên khí của nàng bị đại thương, gần đây còn chưa có khôi phục, nhưng hiện giờ nàng đã biết là ai tái giá phệ hồn trận của nàng, nàng sẽ không tha cho lão nhân khốn kiếp kia!
Nửa đêm, trong phòng, Kim phu tử đột nhiên mở mắt, hắn chạy nhanh đứng dậy, cầm đèn, cầm lấy mai rùa tới tính một lần, không nhịn được khẽ nhíu mày.
"Nên tới vẫn tới!" Kim phu tử thở dài một hơi.
Ngày thứ hai, Kim phu tử được phát hiện hôn mê bất tỉnh ở trong phòng.
Kỷ Trường An nghe tin tức này xong, trong lòng căng thẳng, chạy nhanh tiến đến xem xét.