Kỷ Mặc Thiên nhíu mày: "Con nói vậy, ta cũng nhớ lại, phu nhân Oai Hùng ngày thường đối với mẫu thân con đích xác khách khí, hơn nữa trước khi diệt quốc đã gặp qua mẫu thân con vài lần, thoạt nhìn rất lén lút!"
Kỷ Trường An tổng cảm thấy Thái Bình không có nói thật cho hắn.
Kỷ Trường An trở về phòng Kim phu tử, liền thấy Tống Đoàn Viên và Hách lão nhân đều ở đây, nhưng đối với bệnh tình của Kim phu tử bó tay không biện pháp.
"Kiểm tra toàn thân không phát hiện ra vấn đề gì!" Tống Đoàn Viên thấp giọng nói, "Ta vận khí hành châm cho hắn thông kinh lạc, cũng không được!"
"Sao nàng lại hành châm? Chu trưởng quán không phải đã viết thư tới nói cho nàng, sau khi có đứa trẻ, tốt nhất không cần hành châm sao?"
"Kim phu tử đã cứu mệnh ta, huống hồ hắn hiện tại biến thành như vậy, cũng là vì ta, ta tự nhiên muốn tận lực. Không có việc gì, hiện tại đứa trẻ đã ổn định, ta có thể kiên trì được!" Tống Đoàn Viên nói, vẫn cảm thấy hơi hao tổn khí.
Vận khí hành châm hao phí khí lực.
Kỷ Trường An thấy nàng nói xong lời cuối cùng đều hữu khí vô lực, chỉ đành chạy nhanh đỡ nàng ngồi xuống.
"Ngươi không phải nói có người có thể cứu Kim phu tử sao?" Hách lão nhân nhìn về phía Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An lắc đầu: "Người nọ nói không cứu được!"
Hách lão nhân nhíu mày, "Vậy mệnh của lão Kim này sợ là……"
Trong lòng Tống Đoàn Viên co rụt lại.
Trước đó có Kim phu tử, ít nhất có thể chống lại Thu Vãn, Tống Đoàn Viên còn xem như yên tâm, hiện giờ Kim phu tử như vậy, Thu Vãn lại dùng phệ hồn trận thì……
Kỷ Trường An nhìn ra ý tưởng của Tống Đoàn Viên, hắn tiến lên nắm lấy tay Tống Đoàn Viên: "Ta sẽ lại nghĩ cách, Kim phu tử là ân nhân cứu mạng của chúng ta, ta sẽ không để hắn có việc gì!"
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Trong sơn động, Thu Vãn lạnh lùng nhìn người gỗ trước mặt, không nhịn được cười lạnh một tiếng.
"Chút tài mọn, thế nhưng còn dám ở trước mặt ta múa rìu qua mắt thợ!" Ánh mắt Thu Vãn tối sầm lại, "Lần này ta làm ngươi nếm thử hương vị phệ hồn trận!"
Lúc này, cách đó không xa vang lên một trận tiếng rít, Thu Vãn sửng sốt, nhanh chóng ra ngoài sơn động.
Trong đình hóng gió trên núi, một nữ tử mặc áo ni cô màu xanh xám ngước mắt nhìn vầng trăng treo ở chân trời nơi xa.
Thu Vãn mặc áo khoác tiến đến, lạnh lùng liếc mắt nhìn nữ tử mặc áo ni cô kia một cái, cười lạnh nói: "Không thể tưởng được nhiều năm như vậy, còn có thể tái kiến ngươi! Chỉ là ngươi không phải đã là người rời xa thế tục sao? Hiện giờ tới tranh vũng nước đục?"
Ni cô kia ngoái đầu nhìn lại, đúng là Thái Bình.
"Hôm nay tiến đến, là muốn ngươi buông tha một người!" Thái Bình trầm giọng nói.
"Kim lão nhân?" Thu Vãn cười lạnh, "Ngươi thật đúng là kỳ quái, lúc ấy ta thiếu chút nữa muốn mệnh Tống Đoàn Viên, ngươi không tới cầu ta, hiện giờ chỉ là một lão nhân không có quan hệ cùng ngươi, ngươi lại tới!"
"Ta không phải tiến đến cầu ngươi, mà là yêu cầu ngươi!" Thái Bình trầm giọng nói.
Ánh mắt Thu Vãn tối sầm lại: "Yêu cầu? Thái Bình, ngươi còn tưởng rằng ta là Thu Vãn năm đó sao? Năm đó ngươi cầm con gái ta làm lợi thế, ta mới có thể khách khí đối với ngươi, hiện giờ con gái của ta đã chết, ngươi cảm thấy ta còn sợ ngươi sao?"
"Sự tình Thanh hoàng hậu!" Thái Bình nhàn nhạt nói năm chữ.
Sắc mặt Thu Vãn biến đổi: "Ngươi…… Năm đó là ngươi bức ta, ngươi hiện tại muốn dùng chuyện này áp chế ta? Nhưng ngươi đừng quên, chuyện này thọc đi ra ngoài, Thiên Cơ Hoàng Đế các ngươi có xú danh rõ ràng, ngay cả danh tiết cuối cùng của Thanh hoàng hậu cũng không giữ được!"
Thái Bình lạnh lùng nhìn Thu Vãn: "Ngươi cảm thấy bần ni để ý thanh danh của Thiên Cơ Hoàng Đế sao? Bêu danh diệt quốc này, không thể làm một mình ta gánh đi?"