Nhị Nhân bởi vì có việc gạt Tống Đoàn Viên, cho nên có chút chột dạ, không dám nhìn vào đôi mắt Tống Đoàn Viên.
Nhị Nhân như vậy, Tống Đoàn Viên liền càng cảm thấy có vấn đề.
"Nghĩa mẫu, nghĩa mẫu tìm con có việc gì?" Nhị Nhân cười nịnh nọt hỏi.
"Mấy ngày nay con đều ở chỗ của Đại Sơn, cùng Đại Sơn như hình với bóng, con thân với Đại Sơn như vậy từ khi nào?" Tống Đoàn Viên hỏi.
Nhị Nhân gãi gãi đầu nói: "Lúc vừa qua năm mới, con nhàn rỗi cũng không có việc gì làm, liền suy nghĩ học chút bản lĩnh cùng Đại Sơn ca, không nghĩ tới lại cùng Đại Sơn ca nhất kiến như cố, uống rượu mấy lần, ở đã quen liền không muốn dọn đi nữa!"
Tống Đoàn Viên hơi hơi nhướng mày, lý do này của Nhị Nhân cũng không tồi.
"Đại Sơn có thể dạy con cái gì?" Tống Đoàn Viên lại hỏi.
Luận võ công, Đại Sơn so ra kém Thẩm Lận, có lẽ ngay cả Nhị Nhân cũng không bằng.
"Nghĩa mẫu, Đại Sơn ca rất lợi hại, trên dưới chuẩn bị đến rành mạch, con từ nông thôn đến, không có nhãn lực, con đi theo Đại Sơn ca học được không ít!" Nhị Nhân vội nói.
Nhị Nhân cũng coi như nói đúng sự thật, mấy ngày nay hắn đi theo Đại Sơn tới tới lui lui, đích xác kiến thức không ít.
"Buổi tối mùng ba tháng giêng, có phải con đã đi pháo hoa lâu hay không?" Tống Đoàn Viên thấy Nhị Nhân không chịu nói, cũng liền không hề loanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi.
Nhị Nhân sửng sốt một chút, không thể tưởng được Tống Đoàn Viên vẫn truy vấn đến sự tình pháo hoa lâu.
Nhị Nhân thập phần khó xử, hắn đã đáp ứng Kỷ Trường An không thể nói ra, nhưng Tống Đoàn Viên là nghĩa mẫu của hắn, hắn lại không nghĩ lừa nàng.
"Nhị Nhân, con dù sao cũng gọi ta một tiếng nghĩa mẫu!" Tống Đoàn Viên trầm giọng nói, "Con sẽ không cùng nam nhân của ta lừa gạt ta chứ?"
Tống Đoàn Viên thấy Nhị Nhân không chịu nói, cố ý xoa xoa khóe mắt, làm bộ thực thương tâm.
Nhị Nhân cho rằng Tống Đoàn Viên thật sự khóc, vội vàng nói: "Nghĩa mẫu, nghĩa mẫu thật sự hiểu lầm, Vương gia đi pháo hoa lâu là tìm con, con muốn cưới vợ, không nhịn được liền đi, mặc kệ sự tình Vương gia!"
Tống Đoàn Viên nói với Nhị Nhân: "Con muốn cưới vợ, cứ nói với ta, xem trọng con gái nhà ai thì ta làm chủ cho con là được, sao lại đi đến loại địa phương kia?"
Nhị Nhân ngại ngùng nói: "Con vốn không nghĩ đi, nhưng một vị chưởng quầy một hai phải lôi kéo con đi, cũng may là Vương gia kịp thời đuổi tới, bằng không đã chậm trễ chuyện lớn!"
Tống Đoàn Viên cười hỏi: "Chuyện lớn gì?"
"Chính là bảo hộ nghĩa mẫu sinh nở……" Nhị Nhân thuận miệng nói ra, hắn vội vàng che miệng lại, mở to mắt nhìn Tống Đoàn Viên.
"Bảo hộ?" Tống Đoàn Viên nhíu mày, nơi này quả thật là có chuyện.
"Rốt cuộc sao lại thế?" Tống Đoàn Viên nhíu mày nói, "Nếu con không chịu nói, về sau không cần gọi ta là nghĩa mẫu nữa!"
Nhị Nhân vội nói: "Nghĩa mẫu, nghĩa mẫu đừng ép con, Vương gia đã dặn con đừng nói cho nghĩa mẫu, nói nghĩa mẫu hiện tại đang mang thai, dễ miên man suy nghĩ!"
"Hiện giờ ta đã biết một nửa, không nói cho ta, ta không phải càng miên man suy nghĩ hơn sao?" Tống Đoàn Viên nhíu mày.
Nhị Nhân nghĩ nghĩ, cũng đúng, hắn đã nói một nửa! Lại nói chuyện này, nếu nghĩa mẫu biết, sớm làm chút chuẩn bị, nói không chừng đến lúc đó sẽ không vội vàng.
"Là thế này, Vương gia nói thời điểm nghĩa mẫu sinh con sẽ có nguy hiểm, bảo con cầm thần tiễn bảo hộ cho nghĩa mẫu, nhưng tiền đề là, con không thể phá thân thể thuần dương……" Nhị Nhân chỉ đành nói ra.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, hóa ra là vậy.