Thần sắc Hách Ly Cung hòa hoãn hơn một ít, nói: "Cha khám bệnh kê dược lợi hại, nhưng nếu không có dược của con, vậy phương thuốc của cha cũng chỉ có thể phát huy được một nửa hiệu lực!"
Hoa Hồ sợ Hách Ly Cung lại chọc giận Hách lão nhân, vội nói: "Đúng vậy, về sau ba thế hệ ông cha con của Hách gia cùng ra tay, khẳng định đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!"
Hách lão nhân nghe vậy càng thêm cao hứng, sờ sờ râu nói: "Thập phần có đạo lý!"
Hách Ly Cung cũng không nói gì nữa, nhìn thoáng qua Hoa Hồ, có chút cảm kích nàng.
Đây chính là một lần duy nhất Hách lão nhân ghét bỏ hắn mà lại không có cãi nhau!
May mắn có Hoa Hồ ở đây.
Hách lão nhân nhìn Hoa Hồ cũng là càng nhìn càng thích.
Hách gia hoà thuận vui vẻ, Kỷ Trường An lại đang làm một quyết định gian nan.
"Ngươi và Nhị Nhân liên thủ, tỷ lệ thành công có bao lớn?" Kỷ Trường An hỏi.
Kim phu tử do dự một chút.
"Ngươi nói thẳng là được!" Kỷ Trường An nói.
"Nắm chắc sáu phần!" Kim phu tử nói.
Chỉ có sáu phần? Kỷ Trường An nhíu mày.
"Nếu Nhị Nhân có gì ngoài ý muốn, hoặc là ngươi có gì ngoài ý muốn……" Kỷ Trường An nhìn về phía Kim phu tử.
"Phu nhân và đứa trẻ sợ là đều không giữ nổi!" Kim phu tử nói.
Kỷ Trường An nhíu mày, "Nếu hiện tại không giữ đứa nhỏ này……"
Kim phu tử sửng sốt một chút, ngước mắt giật mình nhìn Kỷ Trường An: "Ý của công tử là……"
"Không cần chờ đến khi đứa trẻ sinh ra, hiện tại liền sinh non đứa nhỏ này ra thì sao?" Kỷ Trường An hỏi.
Kim phu tử do dự một chút: "Hiện giờ đứa trẻ đã thành hình, dù có sinh non, phu nhân cũng sẽ tổn thương nguyên khí, tuy rằng không hung hiểm bằng đẻ bình thường, nhưng có lão hủ và Nhị Nhân, có chín phần nắm chắc giữ được phu nhân!"
Kỷ Trường An nắm chặt ngón tay, chín phần đổi với sáu phần..…
"Bản công tử ngẫm lại!" Kỷ Trường An nói.
Kim phu tử nói: "Nếu công tử có ý nghĩ này, vậy nên sớm làm quyết định, bởi vì đứa trẻ bảy tháng sinh ra vẫn sống……"
Kỷ Trường An gật đầu.
Trong phòng, Tống Đoàn Viên giao bản vẽ thi công xe chở nước cho Điền Thất, làm hắn trông coi, sau đó liền bắt đầu sửa sang lại đồ dùng cho con.
Tã, bọc nhỏ, còn có yếm, tất cả đều đã chuẩn bị tốt.
"Yếm này là Tiếu Tiếu thêu, ngươi nhìn xem, thêu thật đẹp!" Tống Đoàn Viên vuốt ve chiếc yếm, đưa cho Giang Long xem.
Sau khi Hoa Hồ thành thân rời đi, Giang Long một hai phải tới hầu hạ Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên thấy tinh thần của Giang Long tốt, cũng đồng ý để nàng ở bên người, cùng nàng nói chuyện, trợ giúp cho việc khôi phục ký ức.
Giang Long nhìn cười nói: "Rất đẹp!"
Tống Đoàn Viên cúi đầu, tưởng tượng thấy chính mình sinh ra một tiểu tử mũm mĩm, múa may cánh tay béo như củ sen, mặc yếm đỏ cười khanh khách, khóe môi không nhịn được sung sướng gợi lên.
Kỷ Trường An tâm sự nặng nề từ bên ngoài trở về, đứng ở cửa, nhìn thấy bộ dáng Tống Đoàn Viên vuốt ve yếm, trong lòng càng thêm trầm trọng.
Đây thật là một lựa chọn gian nan.
Tống Đoàn Viên nhìn thấy một bóng hình, ngước mắt lên, liền thấy Kỷ Trường An xoay người rời đi.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, kỳ quái, nếu Kỷ Trường An đã trở lại, vì sao lại không tiến vào?
Nghĩ đến sự tình pháo hoa lâu, Tống Đoàn Viên càng cảm thấy kỳ quặc.
"Giang Long, ngươi đi gọi Nhị Nhân tới đây!" Tống Đoàn Viên phân phó Giang Long.
Giang Long chạy nhanh đáp lời, đi tìm Nhị Nhân.
Nhị Nhân đứng ở trước mặt Tống Đoàn Viên.