Hách Ly Cung ngước mắt, nhìn cảnh xuân của nữ nhân, hắn có chút ngại ngùng dời mắt đi.
Hoa Hồ thấy hắn không có bài xích việc nàng đụng chạm vào hắn, trong lòng vui mừng, thật cẩn thận giúp hắn mặc xiêm y, đeo đai lưng, không nhịn được tiến lên, đôi tay vòng lấy hông hắn, dán khuôn mặt nhỏ ở phía trên ngực hắn.
Hách Ly Cung rũ mắt nhìn nữ nhân, nhiệt độ trên người nữ nhân cuồn cuộn không ngừng truyền tới, trong lòng hắn không nhịn được nổi lên gợn sóng.
Đối với Hoa Hồ, hắn thật sự không thể nói là chán ghét, chỉ là đã quen sinh hoạt một mình, không có thích ứng với sinh hoạt hai người, nhưng tối hôm qua ôm một người ngủ, lại cảm thấy hơi chút thoải mái.
Hoa Hồ mặc quần áo cho Hách Ly Cung xong, thấp giọng nói: "Chúng ta còn phải đi kính trà cho cha!"
Hoa Hồ một bên nói, một bên lặng lẽ quan sát sắc mặt Hách Ly Cung.
Hách Ly Cung vốn định cự tuyệt, nhưng không biết vì sao, nhìn sắc mặt Hoa Hồ thế nhưng không nói được lời cự tuyệt.
Hoa Hồ thấy Hách Ly Cung cũng không có phản đối, liền lớn mật lên, lôi kéo Hách Ly Cung đi kính trà cho Hách lão nhân.
Hách lão nhân từ sáng sớm đã ngồi ở thủ vị đợi, thấy Hách Ly Cung và Hoa Hồ sóng vai tiến đến, ý cười trên mặt hắn muốn giấu cũng không giấu được.
Gia đinh hầu hạ ở bên cạnh vội vàng dâng nước trà lên.
Hách Ly Cung không nhúc nhích.
Hoa Hồ chạy nhanh lấy chén trà tới, đưa cho Hách Ly Cung trước, sau đó lại lấy cho chính mình một ly, nâng lên cao.
Hách Ly Cung cũng lười biếng nâng chén trà lên.
Hoa Hồ cong người định quỳ xuống.
"Không cần không cần, Hách gia chúng ta rất đơn giản, không có nhiều quy củ như vậy!" Hách lão nhân nói.
"Đây là việc nên làm, cha, cha uống lên ly trà này của con dâu, chính là nhận con làm con, về sau con chính là người Hách gia!" Hoa Hồ quỳ xuống.
Trên mặt Hách lão nhân vui đến nở hoa, liên tục nói tốt, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hách Ly Cung, "Con cũng quỳ xuống đi!"
Hách Ly Cung bất đắc dĩ, cũng chỉ đành quỳ xuống.
Hách lão nhân uống trà của Hoa Hồ trước, chậm rãi thưởng thức, biểu tình trên mặt cực kỳ thỏa mãn, sau khi uống xong, lại nhìn nhìn Hách Ly Cung, hừ lạnh một tiếng, bưng lên tới, uống tượng trưng một ngụm, cũng liền buông xuống.
"Đây là bao lì xì, được rồi, mau đứng lên đi!" Hách lão nhân đặt bao lì xì ở trong tay Hoa Hồ, lập tức bảo Hách Ly Cung đỡ Hoa Hồ đứng dậy.
Hách Ly Cung đứng dậy trước, túm túm Hoa Hồ, Hoa Hồ cũng liền cười đứng dậy.
Hách lão nhân liếc mắt nhìn hai người đứng ở trước mặt, không nhịn được sờ sờ râu, cười tủm tỉm nói: "Tốt, tốt lắm, lão phu rốt cuộc cũng chờ được đến ngày này! Hoa Hồ, con hãy nỗ lực một chút, mau chóng sinh cho Hách gia chúng ta một đứa cháu đít tôn béo khỏe, ta sẽ truyền y thuật độc môn của Hách gia chúng ta cho hắn!"
Hách Ly Cung không vui nói: "Cha, con còn chưa có chết đâu, cha truyền cho con như vậy là đủ rồi!"
Hách lão nhân hừ lạnh một tiếng: "Thứ này cũng phải nhìn thiên phú, nếu thiên phú không đủ, cũng chỉ có thể học được da lông, dạy hay không dạy thì có gì khác nhau?"
Hách Ly Cung đỏ mặt lên, cảm thấy ở trước mặt Hoa Hồ bị quở trách có chút không mặt mũi, hắn vừa mới thành thân, lão nhân đã đánh chủ ý lên con của hắn!
Hoa Hồ thấy sắc mặt Hách Ly Cung khó coi, chạy nhanh cười nói: "Cha, đến lúc đó để phu quân và cha cùng dạy, như vậy cháu trai của Hách gia chúng ta có phải càng ưu tú hơn hay không? Rốt cuộc phu quân ở trên phương diện chế dược cũng rất lợi hại!"
Hách lão nhân gật gật đầu: "Con nói đúng, ở trên phương diện chế dược, Cung nhi đích xác so với ta lợi hại hơn một chút!"
Hách Ly Cung sửng sốt, nhiều năm như vậy, Hách lão nhân chỉ biết mắng hắn, đây chính là lần đầu tiên khen hắn!