Nàng vốn dĩ chính là một nha hoàn, dù cho Hách Ly Cung không thích nàng, nàng hầu hạ Hách Ly Cung cả đời cũng được!
Hoa Hồ cẩn thận cởi vạt áo cho Hách Ly Cung, vì hắn sửa sang lại giường đệm, đang muốn kéo chăn lên đắp cho hắn, đột nhiên phát hiện nam nhân mở hai mắt ra.
Hoa Hồ đang nằm ở trên người Hách Ly Cung, nàng nhìn nam nhân giương to mắt, lập tức có chút vô thố, nàng chạy nhanh đứng dậy, lại không có nghĩ đến tóc không biết như thế nào đã vướng vào trên đầu Hách Ly Cung, nàng kêu đau một tiếng, lại lập tức té ngã ở trên người Hách Ly Cung, môi vừa lúc khắc ở bên môi hắn.
Hoa Hồ đầy mặt xấu hổ, nàng thật sự không nghĩ như vậy, nàng……
Nàng cúi đầu, lại phát hiện đôi tay nam nhân đã siết chặt eo nàng.
Hoa Hồ có chút xa lạ nhìn Hách Ly Cung.
Hách Ly Cung nhìn Hoa Hồ, ánh mắt có chút mê luyến, đôi môi gắt gao dán lên môi nàng.
Hoa Hồ lập tức cứng đờ, nàng không biết Hách Ly Cung có thanh tỉnh hay không, tỉnh lại có thể nào sẽ hối hận hay không……
Không chờ Hoa Hồ nghĩ quá nhiều, Hách Ly Cung đã đè Hoa Hồ ở dưới thân, hôn lên môi nàng.
Hoa Hồ đã vô pháp suy nghĩ, cứ như vậy đi, dù cho ngày mai Hách Ly Cung tìm nàng tính sổ, nàng cũng chỉ có thể thừa nhận, một đêm, chẳng sợ chỉ có một đêm nay cũng tốt!
Mành trướng bị Hách Ly Cung kéo xuống, nến đỏ phiêu diêu, chỉ để lại hai thân ảnh chồng lên nhau.
Hách lão nhân không dám ngủ, canh giữ ở phòng khách đối diện, nghe động tĩnh ở hậu viện, nghĩ nếu Hách Ly Cung gây chuyện, vậy hắn liền bất cứ giá nào, ném mặt già ép Hách Ly Cung vào động phòng.
Hách lão nhân đợi nửa ngày không thấy động tĩnh, liền biết chuyện này chỉ sợ là thành, hắn không nhịn được ngâm nga tiểu khúc.
Biết con ai bằng phụ thân, hắn đã biết Hách Ly Cung cũng không chán ghét Hoa Hồ mà, bằng không tên oắt kia đời nào chịu!
Hách lão nhân ngâm nga nửa ngày, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ.
Tống Đoàn Viên cũng lo lắng Hách Ly Cung gây chuyện, sai Điền Thất đi hỏi thăm tin tức bên này, đợi nửa buổi tối không có tin tức, cũng liền chậm rãi yên tâm.
Kỷ Trường An từ phòng sách trở về, thấy Tống Đoàn Viên thế nhưng còn chưa ngủ, không nhịn được tiến lên nói: "Hách Ly Cung đã lớn như vậy, nàng còn mất công lo lắng làm gì, lại cũng không phải là con trai nàng!"
Tống Đoàn Viên vội vàng chụp hắn một cái: "Ta có mấy đứa con trai còn chưa đủ sao, còn muốn thêm mấy đứa con trai nữa?"
Kỷ Trường An cười cười: "Cho nên nàng bớt nhọc lòng đi, Hách lão nhân vẫn còn sống!"
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, cũng đúng, có Hách lão nhân ở đó, phỏng chừng Hách Ly Cung cũng không dám gây chuyện!
Đừng nhìn bộ dáng Hách Ly Cung không đáng tin cậy, nhưng thập phần sợ Hách lão nhân.
Tống Đoàn Viên cũng đã mệt, liền dựa vào trên người Kỷ Trường An mơ màng ngủ.
Kỷ Trường An đau lòng hôn hôn trán Tống Đoàn Viên, kéo chăn cho nàng.
Nếu sớm biết rằng sinh đứa trẻ sẽ nguy hiểm như vậy, Kỷ Trường An thà rằng không cần đứa nhỏ này!
Ngày hôm sau, Hách Ly Cung đau muốn nứt cả đầu, hắn hơi hơi đứng dậy, đột nhiên sửng sốt.
Bên cạnh người là một vị nữ tử, làn da trắng nõn, tóc đen quấn quanh tóc của hắn.
Trong đầu Hách Ly Cung nhảy ra hết thảy chuyện tối hôm qua, chạy nhanh đứng dậy.
"Phu quân, chàng đã tỉnh rồi sao?" Hoa Hồ chạy nhanh khoác áo đứng dậy, hầu hạ Hách Ly Cung mặc quần áo.