Tống Đoàn Viên cười cười: "Đồ ăn cũng cần chú ý dụng tâm và chi tiết!"
Vương Ngọc Lan gật gật đầu, cũng liền không ngăn cản Tống Đoàn Viên, tùy nàng làm, ngẫu nhiên giúp đỡ Tống Đoàn Viên xuống tay một chút.
Kỷ Trường An về đến nhà, sủi cảo hoa hòe của Tống Đoàn Viên cũng ra nồi.
Kỷ Trường An dọc theo đường đi đều ra roi thúc ngựa, sợ thân mình Tống Đoàn Viên có vấn đề, vừa vào cửa nhìn thấy nàng ý cười ngâm ngâm ngồi ở bên bàn ăn, trên bàn cơm bày một đĩa sủi cảo trắng thơm ngào ngạt, trái tim treo cao của hắn lập tức liền thả xuống.
"Các ngươi đi xuống trước đi!" Kỷ Trường An nói, cho hạ nhân đi xuống.
Hạ nhân chạy nhanh đi xuống, thuận tiện đóng cửa phòng lại.
Kỷ Trường An tiến lên, hơi hơi cong lưng, nhìn Tống Đoàn Viên, vươn tay tới ôm mặt Tống Đoàn Viên, nhẹ nhàng hôn môi nàng.
Kỷ Trường An hôn thực ôn nhu, triền miên điềm mỹ, mang theo một loại quyến luyến và ôn nhu nói không nên lời.
Tống Đoàn Viên đáp lại nụ hôn của Kỷ Trường An, không biết qua bao lâu, hai người mới cười nhìn nhau.
"Ăn sủi cảo trước đi, đã lạnh rồi!" Tống Đoàn Viên nói.
"Nhưng ta muốn ăn ngươi trước!" Kỷ Trường An dùng cái trán nhẹ nhàng chống đầu Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên không nhịn được đẩy đẩy hắn, "Ta đã nói rồi, ba tháng trước và ba tháng sau đều không được!"
Kỷ Trường An hôn môi Tống Đoàn Viên, chỉ đành ngồi xuống ăn sủi cảo.
Tống Đoàn Viên bưng canh sủi cảo cho hắn, hỏi: "Hương vị như thế nào?"
"Nhân hoa hòe, hương vị thực tươi ngon, nhưng không biết vì sao, tổng cảm thấy so ra kém ăn ở Tống gia thôn!" Kỷ Trường An nói.
"Có thể là do tâm cảnh không giống nhau!" Tống Đoàn Viên nói, "Lúc ấy là lần đầu tiên chàng ăn, tự nhiên cảm thấy mới mẻ!"
Kỷ Trường An gật gật đầu: "Lúc ấy đích xác là lần đầu tiên ăn, ta cũng không biết bông hoa trắng nhỏ này còn có thể nấu ăn!"
Tống Đoàn Viên gắp sủi cảo cho hắn, thấy hắn ăn đến không sai biệt lắm, liền hỏi: "Chàng có lời nào muốn nói với ta hay không?"
Kỷ Trường An cho rằng Tống Đoàn Viên hỏi sự tình Trần Tiểu Hoa, cũng liền nói: "Nàng đừng hiểu lầm, ta tìm Trần Tiểu Hoa là vì hỏi thăm nơi ẩn nấp của Thu Vãn, cũng không phải như nàng nghĩ."
"Ta biết!" Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn Kỷ Trường An, "Vậy chàng đã tìm được Thu Vãn chưa?"
Kỷ Trường An lắc đầu.
"Nếu không tìm thấy Thu Vãn, chàng tính toán xử lý đứa trẻ của chúng ta như thế nào?" Tống Đoàn Viên lại hỏi.
Kỷ Trường An ngẩn ra, ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên.
"Sư phụ đã nói cùng ta!" Tống Đoàn Viên nói.
Kỷ Trường An thấy không giấu được, chỉ đành nói: "Không đến vạn bất đắc dĩ……"
Tống Đoàn Viên chậm rãi buông đũa xuống, ngước mắt nhìn Kỷ Trường An: "Trường An, chúng ta hòa li đi!"
Kỷ Trường An lập tức sửng sốt.
Vương Ngọc Lan làm mấy đĩa đồ ăn bưng tới, vừa mới đi đến ngoài cửa, liền nghe thấy lời Tống Đoàn Viên nói.
Vương Ngọc Lan cả kinh, hộp đồ ăn trong tay thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
Vương Ngọc Lan vội vàng giữ lại hộp đồ ăn, nhìn quanh một cái, vội vã rời đi.
Vương Ngọc Lan tâm thần không yên, không kịp chờ Tống Phúc Quý trở về, chạy nhanh rời tòa nhà đi đến cửa hàng.
Tống Phúc Quý đang vội vàng đếm hàng hóa, hiện giờ là mùa xuân, sinh cơ dạt dào, mọi người cũng muốn nghỉ ngơi một chút đi ra ngoài chơi, cho nên gần đây cửa hàng đặc biệt đông khách, bất luận là ăn, mặc hay đồ dùng, đều bán chạy.
"Sao ngươi lại tới đây?" Tống Phúc Quý nghe thấy tiếng gọi của Vương Ngọc Lan, ngước mắt lên hỏi.
Vương Ngọc Lan tiến đến, lôi kéo Tống Phúc Quý đi.
"Ta đang tính tiền, không rời đi được!" Tống Phúc Quý nói.
"Không hay rồi, nương muốn hòa li cùng Kỷ công tử!" Vương Ngọc Lan đè thấp âm thanh nói.