Tống Phúc Quý sửng sốt một chút: "Ngươi nói gì?"
"Ta chính tai nghe được!" Vương Ngọc Lan nói, "nương chúng ta nói cùng Kỷ công tử như vậy!"
Tống Phúc Quý nhíu mày: "Không có khả năng, nương đang mang thai, cũng sắp sinh rồi, sao lại hòa li? Ngươi khẳng định đã nghe nhầm rồi!"
Trong miệng Tống Phúc Quý nói như vậy, nhưng cũng không dám chậm trễ, chạy nhanh cùng Vương Ngọc Lan về nhà.
Giờ phút này trong phòng khách, Kỷ Trường An ngước mắt khiếp sợ nhìn Tống Đoàn Viên.
"Nàng nói cái gì?" Kỷ Trường An trầm giọng hỏi, "Nàng muốn hòa ly?"
"Trường An, ta là gả cho chàng, nhưng ta không đành lòng nhìn chàng vì ta mà rối rắm thống khổ như vậy, có lẽ có vài sự tình ta có thể tự giải quyết!" Tống Đoàn Viên nói.
Kỷ Trường An nhíu mày: "Nàng đang trách ta không có trải qua nàng đồng ý, đã tính toán xoá sạch con của chúng ta?"
Tống Đoàn Viên lắc đầu: "Ta biết chàng là vì tốt cho ta, ở trong lòng chàng, ta so với bất luận ai đều quan trọng hơn, nhưng ở trong lòng ta, đây là con của ta, phàm là có một chút hy vọng, ta đều mong hắn có thể đi vào thế giới này, cho nên ta muốn chính mình làm chủ!"
Kỷ Trường An lập tức không nói ra lời, trong lòng có chút khó chịu, Tống Đoàn Viên nếu đã biết hắn làm hết thảy việc này đều là vì nàng, vì sao còn tức giận, còn muốn hòa li?
Hai chữ hòa li này, dễ dàng nói ra như vậy sao? Bọn họ đã huy động bao nhiêu dũng khí, đã trải qua bao nhiêu khó khăn mới đi đến được với nhau, gặp một chút khó khăn đã dễ dàng tách ra như vậy sao?
Kỷ Trường An ngước mắt nhìn về phía Tống Đoàn Viên: "Cho nên ở giữa đứa trẻ và ta, nàng chọn đứa nhỏ?"
Tống Đoàn Viên ngẩn ra, nàng lắc đầu: "Không phải, chỉ là ta không nghĩ làm chàng khó xử, ta chỉ là muốn tự đưa ra quyết định!"
Kỷ Trường An gắt gao nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên: "Tự đưa ra quyết định? Tống Đoàn Viên, bắt đầu từ ngày ta cưới nàng, ta liền không có nghĩ tới tách ra, đứa nhỏ này cũng là của ta, nàng muốn tự đưa ra quyết định, mơ tưởng!"
Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ nhìn hắn.
Kỷ Trường An tiến lên, gắt gao ôm lấy Tống Đoàn Viên: "Tống Đoàn Viên, về sau không chuẩn nói ra hai chữ này nữa, biết không? Ta chỉ tha thứ cho nàng lần này thôi!"
Kỷ Trường An nói xong, liền chôn mặt ở trên vai Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên cảm thấy vạt áo trên vai ướt……
Trong lòng Tống Đoàn Viên căng thẳng, nàng không phải cố ý, thật sự không phải cố ý, chỉ là có chút buồn bực Kỷ Trường An đã gạt nàng muốn trộm xoá sạch đứa nhỏ này, nàng biết Kỷ Trường An là vì nàng, nhưng lập trường của nàng và Kỷ Trường An không giống nhau, nàng không nghĩ làm Kỷ Trường An khó xử.
"Thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi!" Tống Đoàn Viên có chút hối hận khi chính mình đã quá xúc động, nàng xoay người ôm lấy Kỷ Trường An, "Ta chỉ là sốt ruột và sợ hãi, ta thật sự lo lắng chàng ở dưới tình huống ta không hiểu rõ, làm ra hành động thương tổn con của chúng ta, Trường An, đứa nhỏ này là hy vọng của chúng ta, có hắn, có lẽ vận mệnh trước kia sẽ hoàn toàn viết lại, chúng ta sẽ đi ra khỏi vòng tuần hoàn này, cho nên Trường An, chàng hãy đáp ứng ta, yêu đứa nhỏ này của chúng ta giống như yêu ta, chúng ta cùng nhau bảo hộ hắn!"
Kỷ Trường An ôm chặt Tống Đoàn Viên, gật gật đầu: "Cũng là ta không đúng, ta không nên tự hạ quyết định, ta hiện tại có chút nghĩ mà sợ, nếu đứa nhỏ này thật sự không còn, nàng rốt cuộc sẽ đối đãi với quan hệ của chúng ta như thế nào……"
Kỷ Trường An có chút may mắn, may mắn là chính hắn chưa có làm ra lựa chọn sai lầm.