Tống Đoàn Viên nhếch môi, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Kỷ Trường An: "Chúng ta cùng nhau nghĩ cách, luôn có biện pháp!"
Kỷ Trường An gật gật đầu.
Tống Phúc Quý và Vương Ngọc Lan đuổi tới, nghe được bên trong truyền đến âm thanh nức nở của Tống Đoàn Viên, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, Tống Phúc Quý do dự một chút, lập tức đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy trong phòng khách Kỷ Trường An đang ôm Tống Đoàn Viên, chôn mặt ở đầu vai nàng.
"Ai nha!" Tống Phúc Quý sửng sốt, chạy nhanh quay mặt đi.
Vương Ngọc Lan đi theo tiến vào, cũng không nghĩ tới là trường hợp này, cũng chạy nhanh quay người đi.
"Nương, cha, con là sốt ruột mới…… Không có việc gì, thật sự không có việc gì, hai người cứ nói chuyện đi, chúng con đi trước!" Tống Phúc Quý lôi kéo Vương Ngọc Lan đi ra phía ngoài.
Vương Ngọc Lan biết chính mình đã gặp rắc rối, liền giống như con gà, bị Tống Phúc Quý xách đi ra ngoài.
Cuối cùng, Tống Phúc Quý còn không quên đóng cửa phòng lại.
Trong phòng, Tống Đoàn Viên và Kỷ Trường An nhìn nhau cười.
Ngoài cửa phòng, Vương Ngọc Lan cũng không dám nhìn vào mắt Tống Phúc Quý.
"Ngươi lặp lại lần nữa xem!" Tống Phúc Quý nhìn chằm chằm Vương Ngọc Lan hỏi.
Vương Ngọc Lan vội nói: "Ta thật sự nghe được mẹ chồng nói muốn hòa li, khả năng hai người lại bình thường!"
Tống Phúc Quý tức giận, không nhịn được tiến lên muốn hung dữ với Vương Ngọc Lan, nhưng nhìn thấy bộ dáng Vương Ngọc Lan co rúm, lại có chút đau lòng, vội nói: "Về sau nghe hiểu hẵng nói, ngươi xem vừa rồi đã làm ta khó xử bao nhiêu!"
Vương Ngọc Lan vội vàng gật đầu: "Về sau sẽ không, cha bọn nhỏ, ngươi tha thứ cho ta lần này đi!"
Tống Phúc Quý kéo tay Vương Ngọc Lan, nói: "Nói đến cùng ngươi cũng không sai, nhìn dáng vẻ nương và Kỷ công tử hẳn là cãi nhau, nhưng hai người lại làm hòa! Sinh hoạt giữa phu thê, luôn có va chạm, hai người có thể làm hòa là được, chúng ta làm con cái cũng đừng đi trộn lẫn nhiều như vậy!"
Vương Ngọc Lan vội vàng gật đầu.
"Được rồi, ta còn phải trở về tính tiền, vòng tay phỉ thúy đặt từ cửa hàng trang sức bên kia nói là hôm nay sẽ đưa tới, buổi tối ta mang về cho ngươi!" Tống Phúc Quý nói.
Vương Ngọc Lan sửng sốt một chút: "Vì sao đột nhiên đưa vòng tay cho ta?"
"Ngươi quên sao? Ngươi đã gả cho ta 5 năm, ta cũng chưa mua được trang sức gì cho ra hình ra dạng cho ngươi, hiện giờ nhà chúng ta không thiếu tiền, liền muốn mua cho ngươi một chiếc vòng tay, cổ tay ngươi nhỏ, đeo nhất định sẽ rất đẹp!" Tống Phúc Quý lén lút sờ cổ tay Vương Ngọc Lan.
Vương Ngọc Lan ngại ngùng, chạy nhanh nhìn xung quanh, sợ người khác nhìn thấy.
"Vậy ngươi hôm nay trở về sớm một chút, ta làm món gà mà ngươi thích ăn!" Vương Ngọc Lan nói.
Tống Phúc Quý gật đầu.
Vương Ngọc Lan cảm thấy hạnh phúc nhìn Tống Phúc Quý rời đi.
Làm ầm ĩ qua đi, Tống Đoàn Viên và Kỷ Trường An cũng đã thống nhất cùng nhau đối mặt, Kỷ Trường An tiếp tục nghĩ biện pháp tìm Thu Vãn, Tống Đoàn Viên an tâm dưỡng thai, chờ tháng 3 đến.
Thu Vãn cải trang thành bà tử ở tại chỗ Trần Tiểu Hoa, qua mấy ngày, quả thực không ai tiến đến kiểm tra, nàng cũng dần dần thả lỏng cảnh giác, bắt đầu chuẩn bị bày trận, cũng chờ đến mùng ba tháng ba.
Hôm nay, Trần Tiểu Hoa trở về, tiến vào phòng, thấp giọng nói: "Mẫu thân, chu sa mà mẫu thân muốn mua không có, toàn bộ thành An Nam đều không có!"
"Không có?" Thu Vãn nhanh chóng ý thức được cái gì, chạy nhanh đứng dậy đi ra phía ngoài.
"Mẫu thân, mẫu thân muốn đi đâu?" Trần Tiểu Hoa chạy nhanh truy vấn.
"Ngu ngốc, chu sa là loại hàng hóa thường thấy như vậy, đột nhiên thiếu hàng hóa, chẳng lẽ ngươi không có nghĩ tới vì sao sao? Nhất định là Kỷ Trường An đã mua hết chu sa toàn thành, mà ngươi sai người đi mua chu sa, nói không chừng đã lòi, nơi này của ngươi ta không thể tiếp tục ở nữa!"
Trần Tiểu Hoa ngẫm lại, cũng đúng, nàng chạy nhanh tiến lên kéo lấy Thu Vãn, "Mẫu thân, mẫu thân muốn đi cũng phải cho con giải dược trước đã!"