Kỷ Trường An tiến lên, bái Kim phu tử: "Chuyện này nếu có thể bình an vượt qua, ta sẽ tôn sùng Kim phu tử là thượng tân, dưỡng lão cho Kim phu tử!"
Kim phu tử không có thành thân, không con cái, hắn nghe được lời này, cười ha ha, trong lòng thập phần vui mừng, hắn vỗ vỗ bả vai Kỷ Trường An, "Được, vậy lão hủ liền cố một chút!"
Kỷ Trường An lại lần nữa khom lưng hành lễ.
Trong phòng, bụng Tống Đoàn Viên lại lần nữa đau lên, lần này khác với hai lần trước, nàng có thể cảm giác được đứa trẻ vẫn luôn trụy xuống phía dưới, hắn muốn chui ra.
"Con ngoan, con lại nhịn một chút, nhịn một chút!" Tống Đoàn Viên ôm lấy bụng, há miệng thở phì phò, nàng thấp giọng an ủi đứa trẻ trong bụng, "Con ngủ một giấc đi, ngủ qua đêm nay, chờ đến ngày mai sẽ tốt, bé ngoan!"
Tống Đoàn Viên nhẹ nhàng vuốt ve bụng, đau đớn giảm bớt không ít.
Tống Đoàn Viên thập phần vui mừng, nàng cảm thấy đứa trẻ của nàng có thể nghe hiểu lời nàng nói, hắn đang cùng nàng đối mặt với chuyện này.
"Giang Long, giờ nào rồi?" Tống Đoàn Viên cảm giác tốt hơn rất nhiều, hỏi Giang Long.
Giang Long nhìn sắc trời bên ngoài, nói: "Sắp đến giờ Hợi, phu nhân, lại kiên trì thêm một canh giờ, qua giờ Tý là được!"
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, nằm một ngày thật sự mệt mỏi, bảo Giang Long lót cái đệm ở sau người, nàng dựa ngồi ở đầu giường.
Bên ngoài có tiếng đập cửa, Giang Long đi mở cửa, Vương Ngọc Lan bưng một chén nước canh tiến vào.
"Nương, có đói bụng không? Con nấu chè hạt sen nấm tuyết cho nương, nương uống một chút nhé?" Vương Ngọc Lan hỏi.
Tống Đoàn Viên xua xua tay nói: "Đã trễ thế này, con hãy đi nghỉ ngơi đi!"
Vương Ngọc Lan xua xua tay: "Con không mệt, con ở bên nương!"
Tống Đoàn Viên nắm lấy tay Vương Ngọc Lan: "Vất vả cho con!"
"Xem nương nói kìa!" Vương Ngọc Lan có chút ngại ngùng, thuận tiện mát xa hai chân cho Tống Đoàn Viên.
Hai chân Tống Đoàn Viên có chút sưng lên, nằm thời gian dài, vừa lúc cũng có chút tê chân.
"Bọn trẻ đều đã ngủ rồi chứ?" Tống Đoàn Viên nói việc nhà cùng Vương Ngọc Lan, "Em bé ngủ cùng Trần bà tử hay là ngủ cùng Tiếu Tiếu?"
Vương Ngọc Lan hiện giờ quản cả gia đình, Tống Đoàn Viên để Trần bà tử đi theo bên cạnh Vương Ngọc Lan giúp đỡ chiếu cố đứa trẻ.
Vương Ngọc Lan vội nói: "Đi theo di nương, em bé và Nhạc Nhạc đều đi theo nàng, di nương đối với hai đứa rất tốt!"
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, "Vậy là tốt rồi, mấy ngày nay con vẫn luôn bận việc ở chỗ ta, ta còn sợ con không chăm được bọn nhỏ. Có trần bà tử giúp con cũng tốt, như vậy con cũng có thể nhẹ nhàng hơn một chút!"
Vương Ngọc Lan cười nói: "Con trước kia cũng không dám nghĩ chính mình có thể sống được như vậy, không cần trông con, theo lý thuyết em bé vẫn đang trong giai đoạn quấy đêm, nếu là trước kia, buổi tối muốn ngủ ngon cũng không thể, hiện tại chẳng những có người giúp trông con, còn có thể giúp nương chăm sóc chuyện lớn chuyện nhỏ, con có thể ngủ một giấc đến tận hừng đông!"
Vương Ngọc Lan thập phần dễ dàng thỏa mãn, trên mặt tất cả đều là tươi cười.
Tống Đoàn Viên nhìn nàng, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, nói chuyện cùng Vương Ngọc Lan, tâm tình cũng không có khẩn trương như vậy.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ mõ báo giờ Hợi tới.
Vương Ngọc Lan vội vàng bưng chè hạt sen lên nói: "Nương nhìn này, chúng ta chỉ lo nói chuyện, đã quên uống chè, nương mau uống một chút đi!"
Tống Đoàn Viên không muốn ăn uống, nhưng cảm thấy Vương Ngọc Lan đã bưng tới đây, vì thế cũng liền miễn cưỡng tiếp nhận tới, đang muốn uống một ngụm, bụng đột nhiên đau lên kịch liệt.
Tống Đoàn Viên kêu rên một tiếng, chén trong tay thiếu chút nữa không có cầm nổi.
Vương Ngọc Lan vội vàng tiếp nhận chiếc chén trong tay Tống Đoàn Viên, sốt ruột hỏi: "Nương, nương làm sao vậy?"
Tống Đoàn Viên xua xua tay, bụng nàng đau đến khó chịu, nhất thời căn bản không nói ra lời.