Giang Long nhìn thấy, chạy nhanh tiến lên, Vương Ngọc Lan cũng liền tự động tránh ra.
Giang Long trước dùng biện pháp Hách lão nhân dạy ấn huyệt vị cho Tống Đoàn Viên, bảo Vương Ngọc Lan đi ra bên ngoài kêu người.
"Không có việc gì, ta còn có thể kiên trì được!" Hòa hoãn một chút, Tống Đoàn Viên thấp giọng nói.
Đã trải qua hai lần, Tống Đoàn Viên biết dù có gọi Hách lão nhân tiến đến, cũng không có biện pháp tốt nào, nàng chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Lúc này cửa phòng mở ra, Kỷ Trường An tiến vào, sốt ruột đi đến xem xét tình huống của Tống Đoàn Viên.
"Đã kinh động đến chàng sao?" Tống Đoàn Viên nói, cười cười, "Không có việc gì, ta chỉ đột nhiên đau một chút, hiện tại đã khá hơn nhiều!"
Kỷ Trường An đặt tay ở trên bụng Tống Đoàn Viên, một tay gắt gao ôm lấy Tống Đoàn Viên, hắn không nói gì, nhưng biểu tình lại rất khẩn trương.
Hách lão nhân và Chu Tế Tân đều tiến vào.
Hách lão nhân và Chu Tế Tân đều kiểm tra một lượt, biểu tình thập phần nghiêm trọng.
"Sư phụ, Tế Tân, hai người không cần khẩn trương như vậy!" Tống Đoàn Viên bài trừ ra một nụ cười nói, "Đồ đệ biết tình huống của chính mình, không có chuyện gì lớn!"
Hách lão nhân nhíu nhíu mày, hắn thấp giọng nói: "Sự tình sợ là khó giải quyết hơn so với ngươi tưởng, đứa trẻ đã đi xuống phía dưới, nước ối sắp vỡ!"
Tống Đoàn Viên ngẩn ra, đứa trẻ không chịu nổi qua đêm nay sao?
Hách lão nhân ngước mắt nhìn thoáng qua Kỷ Trường An: "Công tử, có lẽ ngươi và phu nhân cần chuẩn bị sẵn sàng!"
Kỷ Trường An lập tức hiểu ý của Hách lão nhân.
Đứa nhỏ này sợ là không chịu nổi qua đêm nay!
Kỷ Trường An gật gật đầu, thấy bệnh trạng của Tống Đoàn Viên có chút hòa hoãn, hắn ý bảo mấy người đi ra ngoài trước.
Tống Đoàn Viên nhìn Kỷ Trường An: "Chàng muốn cùng ta thương lượng xem nên bảo vệ đứa trẻ hay là bảo vệ người lớn?"
Kỷ Trường An gật đầu: "Tuy rằng chúng ta đã nói tốt, muốn tận lực giữ được đứa nhỏ này, nhưng lời vừa rồi Hách thần y nói nàng cũng nghe thấy, nếu thật sự tới lúc ấy, Viên Viên, chúng ta sẽ phải làm ra lựa chọn."
Tống Đoàn Viên nắm chặt ngón tay.
Tống Đoàn Viên cũng biết ý tứ của Kỷ Trường An, nếu thật sự tới một bước kia, nàng sẽ phải làm một lựa chọn.
"Ta không bức nàng, ta tôn trọng lựa chọn của nàng!" Kỷ Trường An nói, "Ai cũng không muốn như vậy!"
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, nhưng câu nói nhẫn tâm kia, không nghĩ nói ra.
Bụng Tống Đoàn Viên lại đau lên, Tống Đoàn Viên muốn chịu đựng, không nghĩ làm Kỷ Trường An lo lắng, nhưng thật sự không nhịn được, kêu rên ra tiếng.
Kỷ Trường An tiến lên ôm lấy Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên súc ở trong lòng ngực Kỷ Trường An, vuốt ve bụng.
Hiện tại Tống Đoàn Viên đã không cảm thụ được đứa trẻ mấp máy, đã vào xương chậu.
Đứa trẻ không động, Tống Đoàn Viên có loại cảm giác khủng hoảng.
Nhưng cũng may nước ối còn chưa có vỡ.
Tống Đoàn Viên đau đến cả người run rẩy, nàng gắt gao mà nắm lấy cánh tay Kỷ Trường An, để lại dấu vết trên cánh tay của hắn.
"Hách thần y!" Kỷ Trường An sợ Tống Đoàn Viên không kiên trì được, chạy nhanh gọi Hách thần y.
Người tiến vào chính là Chu Cảnh Thiên.
Tống Đoàn Viên cảm kích mà nhìn Chu Cảnh Thiên, hắn rốt cuộc đã chạy tới.
Chu Cảnh Thiên sau khi kiểm tra cho Tống Đoàn Viên xong, nói: "Yên tâm, đứa trẻ không có việc gì, hiện tại ta thi châm ngăn đau cho ngươi!"
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Chu Cảnh Thiên thi châm là dùng chân khí, hiệu lực so với Hách lão nhân tốt hơn rất nhiều, rất nhanh, Tống Đoàn Viên liền cảm giác không có gian nan như trước, nàng thở hổn hển một hơi, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng lại.
Giờ phút này ngoài cửa, Thái Bình đứng ở bên cạnh Kim phu tử, nhìn cây nến đỏ mơ hồ.