Ác Lão Bà ( Dịch Full Vip )

Chương 141 - Chương 141. Tình Trường Đắc Ý (1/2)

Chương 141. Tình trường đắc ý (1/2) Chương 141. Tình trường đắc ý (1/2)

Đại Sơn mắt trông mong nhìn theo, thấy Kỷ Trường An tựa hồ không hài lòng, vội vàng hỏi: “Công tử, như thế nào?”

“Đây là đầu bếp mới sao?” Kỷ Trường An hỏi.

“Đúng vậy, tiểu nhân đã chuyên môn tìm một người biết nấu canh cá đên, nói là đã nấu canh cá mười mấy năm!” Đại Sơn vội nói.

“Không phải hương vị này!” Kỷ Trường An đặt chén lên bàn.

Đại Sơn sửng sốt một chút, hắn nhìn cách làm và màu sắc đều không sai biệt lắm!

Đại Sơn bưng chén lên, nếm một ngụm, hương vị cũng không sai biệt lắm!

Kỷ Trường An lắc đầu, lại lần nữa ngoái đầu nhìn về phía tường viện bị sập kia một cái.

Hách lão nhân hôm nay thập phần cao hứng, chiếc chân đau của Trình Vương mấy ngày hôm nay rốt cuộc đã không còn đau nữa, sáng sớm còn thử đứng thẳng lên được một chút, tuy rằng chỉ có thể đứng thẳng một lát, nhưng ít nhất đã có tiến bộ.

“Như vậy đến tháng sáu, nói không chừng thật sự có thể đi lại!” Hách lão nhân nói.

Âm trầm trên mặt Trình Vương cũng rốt cuộc có một tia sung sướng, hắn ngước mắt hỏi: “Biện pháp này là phụ nhân ngày đó ngươi mang đến nghĩ ra được?”

Hách lão nhân gật đầu nói: “Nàng tên là Tống Đoàn Viên, là đồ đệ mới của lão thần.”

“Hách lão mười năm chưa từng thu đồ đệ, đến lúc muốn rửa tay không làm nữa, thế nhưng lại thu đồ đệ? Vị đồ đệ này thực đặc biệt đi?” Trình Vương hỏi.

“Biện pháp của nàng rất kỳ quái, đều là biện pháp lão thần chưa từng thấy qua, hơn nữa bào chế dược cũng giỏi hơn đại dược sư, nói thật, nếu không phải vì chân của Trình Vương, có lẽ lão thần sẽ không thu nàng.” Hách lão nhân nói.

“Vì sao?” Trình Vương nhìn hắn.

Hách lão nhân cười khổ một tiếng: “Vương gia thật sự không biết sao?”

Trình Vương cười lạnh: “Hách lão, một thân y thuật của ngươi nếu không đền đáp triều đình không phải quá đáng tiếc sao? Huống hồ Lương Vương ca ca của ta, vẫn luôn muốn ngươi, nếu biết ngươi chữa khỏi chân cho bổn vương, không biết hắn sẽ tức giận thành bộ dáng gì!”

Hách lão nhân trầm mắt xuống.

Hắn biết chữa khỏi chân cho Trình Vương chính là đắc tội Lương Vương, nhưng hắn cần phải làm như vậy, bởi vì người hắn đợi còn chưa có xuất hiện.

“Được rồi, nàng là một phụ nhân nông thôn có thể bái Hách đại thần y làm sư phụ, là phúc phận của nàng, chờ chân của bổn vương khỏi, bổn vương sẽ ban thưởng cho nàng!” Trình Vương nói.

Hách lão nhân đáp lời.

Hách lão nhân từ tòa nhà Trình Vương ra tới, nghĩ nghĩ, liền đi Kỷ phủ.

Kỷ Trường An cũng không muốn gặp Hách lão nhân, cự tuyệt hắn, nhưng Hách lão nhân vẫn xông vào.

“Công tử……” Đại Sơn có chút khó xử.

“Được rồi, ngươi lui ra đi!” Kỷ Trường An vẫy vẫy tay.

Đại Sơn chỉ đành lui ra ngoái.

“Ngươi không muốn biết chân Trình Vương như thế nào sao?” Hách lão nhân nhìn Kỷ Trường An.

Kỷ Trường An trong tay vẫn đang viết chữ, nói: “Ngươi sẽ nghĩ biện pháp làm hắn đứng lên được!”

Hách lão nhân dừng một chút: “Đúng vậy, ta sẽ làm hắn đứng lên, bởi vì còn muốn dựa vào hắn đối kháng với Lương Vương!”

Kỷ Trường An ngước mắt: “Hách thần y, tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, hà tất chấp nhất như thế!”

“Kỷ công tử đã quên, nhưng Hách lão nhân sẽ không quên!” Hách lão nhân đứng dậy nói, xoay người rời đi.

Kỷ Trường An nhìn bóng dáng Hách lão nhân nổi giận đùng đùng, bất đắc dĩ mà cười khổ một tiếng, nếu hắn cũng quên thì tốt rồi!

Tóm lại hiện tại, Trình Vương nhanh rời đi là được!

Một vòng lúc sau, Tống Đoàn Viên rốt cuộc đã làm xong ba đậu sương, ngồi xe bò Ngưu đại bá đưa đi Bình Thản đường.

Bình chưởng quầy đã sớm chờ, chạy nhanh bảo tiểu nhị bê hàng hoá vào.

“Ngài kiểm tra dược một chút đi!” Tống Đoàn Viên nói, “Căn cứ công văn chúng ta đã soạn trước đó, kiểm tra dược xong, kế tiếp ngài dùng ra sao, có hậu quả gì, đều không quan hệ với ta!”

“Ngươi yên tâm đi!” Bình chưởng quầy cười hì hì nói.

Bình Luận (0)
Comment