Bình chưởng quầy chuyên môn tìm hai dược sư quyền uy nhất cửa hàng đi kiểm tra, hơn nửa canh giờ sau, hai dược sư tiến đến bẩm báo, nói số dược này đã thật sự ép sạch dầu.
“Vậy nhận lấy toàn bộ, cân một chút đi!” Bình chưởng quầy vội nói.
Tiểu nhị chạy nhanh đi cân.
“30 cân, 60 văn một cân, cộng thêm viễn chí và một ít loại dược khác, tổng cộng là hai lượng bạc!” Bình chưởng quầy tính xong, hút một ngụm khí lạnh.
Mới 12-13 ngày, Tống Đoàn Viên đã kiếm lời hai lượng bạc, không ít!
Tống Đoàn Viên thu bạc.
“Tống nương tử, ngươi bắt đầu đi theo Hách thần y học y thuật sao? Nếu cần chỗ ngồi khám, ngươi cứ đến Bình Thản đường của ta!” Bình chưởng quầy nói.
Hách thần y không ngồi khám, người đi đến chỗ của Hách thần y đều là đại quan quý nhân, nếu là có thể mời được đồ đệ của Hách thần y ngồi khám, kia cũng là chuyện vô cùng tốt.
Gần đây Bình Thản đường nhờ có mấy đơn thuốc thành phẩm của Tống Đoàn Viên, thanh danh trong ở giới y thuật trấn Thanh Sơn đã lên một tầng cao mới, hơn nữa thêm vào danh xưng đồ đệ của Hách thần y, Bình Thản đường sắp trở y đường lớn nhất trấn Thanh Sơn.
Tống Đoàn Viên nói: “Ta chỉ đang xem sách y, còn chưa học được bắt mạch!”
Bình chưởng quầy sửng sốt: “Ngươi không biết bắt mạch?”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Bình chưởng quầy xấu hổ cười cười: “Vậy ngươi học đi……”
Tống Đoàn Viên biết chính mình nói không biết bắt mạch sẽ làm Bình chưởng quầy sợ.
Một người từ không biết bắt mạch đến khi có thể ngồi khám, ít nhất phải mất 4-5 năm.
Tống Đoàn Viên cười nói: “Ta tuy rằng không biết bắt mạch, nhưng lại có một đôi mắt thần, bị bệnh gì, xem một cái sẽ biết!”
Tống Đoàn Viên nói xong, nhìn nhìn Bình chưởng quầy, thấp giọng nói: “Bình chưởng quầy vẫn nên bảo trọng thân mình một chút, rốt cuộc tuổi cũng không còn nhỏ!”
Bình chưởng quầy sửng sốt, sắc mặt lập tức đỏ lên, nói: “Tống nương tử thật đúng là, được rồi được rồi, chạy nhanh đi quầy thu chi lấy bạc đi!”
Vẻ mặt Tống Đoàn Viên đứng đắn: “Bình chưởng quầy, ngươi thật nên chú ý!”
Bình chưởng quầy chạy nhanh xua tay.
Tống Đoàn Viên đi lĩnh hai lượng bạc, nghĩ nghĩ bộ áo dài cũ trên người Tống Phúc Tin kia, liền đi cửa hàng trang phục, mua hai bộ y phục mới, đều là vải bông, một trăm văn một bộ, tổng cộng tiêu 200 văn, đưa đi cho Tống Phúc Tin.
Cửa thư viện Bạch Vân, có thể là vừa mới tan học, các học sinh đi ra, âm thanh đàm luận thập phần náo nhiệt.
Tống Đoàn Viên đang định nhờ một học sinh đi gọi Tống Phúc Tin ra tới, đột nhiên nghe được đối tượng các học sinh đàm luận thế nhưng là Tống Phúc Tin.
“Tống Phúc Tin hiện giờ thật là xuân phong đắc ý, chẳng những được phu tử tín nhiệm, ngay cả tình trường cũng đắc ý.”
Tình trường? Tống Đoàn Viên lập tức dựng lỗ tai lên.
“Ngươi là nói……” Có học sinh nói nửa câu, thế nhưng che miệng trộm nở nụ cười, cười đến vừa gian lại vừa đáng khinh.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, chẳng lẽ Tống Phúc Tin xảy ra chuyện gì.
Tống Đoàn Viên nhờ một học sinh đi gọi Tống Phúc Tin, lại được báo cho là Tống Phúc Tin buổi chiều nay không ở trong học viện.
Trái tim Tống Đoàn Viên treo cao.
Tới chạng vạng, Tống Đoàn Viên lại đi một chuyến đến thư viện, Tống Phúc Tin vẫn không ở học viện.
Quá muộn, Tống Đoàn Viên chỉ có thể về nhà.
Đêm nay, Tống Đoàn Viên không có đi ngủ, cẩn thận mà tìm tòi ký ức trong đầu nguyên chủ, đích xác không có chuyện nữ nhân.
Tống Phúc Tin vừa mới thoát khỏi Lữ dâm tặc kia, nếu lại bị té ngã ở trên sự tình nữ nhân, vậy……
Sáng sớm hôm sau, Tống Đoàn Viên lại lần nữa đi thị trấn, lúc này nàng tới thư viện sớm, các học sinh đang tiến vào thư viện, nàng đang định tìm người gọi Tống Phúc Tin tới, liền thấy một chiếc xe ngựa trang trí khoa trương ngừng ở cửa thư viện.