"Tiểu Tám, tai vạ của ngươi đã đến nơi, còn nói nhiều như vậy!" Đột nhiên, âm thanh của Lương Vương vang lên, Lương Vương mang theo người từ ngoài cửa tiến vào, tới cứu giá.
Các văn võ đại thần thấy tình thế không tốt, lại lần nữa quỳ xuống.
Trình Thái Tử thấy đã không còn đường lui, hắn từ phần eo rút nhuyễn kiếm ra, định đâm về phía Thiên Cơ Hoàng Đế.
Ánh mắt Kỷ Trường An tối sầm lại, nhanh chóng nâng hàn kiếm lên, gạt kiếm của Trình Thái Tử sang một bên, chắn trước mặt Thiên Cơ Hoàng Đế.
Lương Vương nhân cơ hội tiến lên, bức Trình Thái Tử chuyển hướng.
Các thị vệ và văn võ đại thần thấy Trình Thái Tử thế nhưng muốn giết cha, lập tức tìm được cơ hội lập công, vây lên, trong miệng sôi nổi kêu: "Hộ giá", tầng tầng bao quanh Thiên Cơ Hoàng Đế.
Trình Thái Tử không giống Thiên Rộng, thỏ khôn có ba hang, mắt thấy đại thế đã mất, vô lực vãn hồi, bên trong ánh mắt đựng đầy tuyệt vọng, lúc phân tâm, bị Lương Vương chém trúng cánh tay, một cánh tay liền rơi xuống.
Phía trên đại điện truyền đến tiếng kêu thảm thiết như quỷ khóc sói gào của Trình Thái Tử.
Thiên Cơ Hoàng Đế mặt vô biểu tình nhìn Trình Thái Tử, trầm giọng hô: "Bắt tới thiên lao!"
Có thị vệ tiến đến áp giải Trình Thái Tử đi thiên lao.
Thiên Cơ Hoàng Đế ở dưới sự bảo vệ của Lương Vương, một lần nữa ngồi lên long ỷ.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Lương Vương suất lĩnh các đại thần quỳ gối trên mặt đất.
Kỷ Trường An cũng nửa quỳ trên mặt đất.
Thiên Cơ Hoàng Đế nhìn mọi người, chậm rãi nâng tay lên, trầm giọng nói: "Bình thân!"
Rất nhiều người lại không dám đứng lên, chỉ có đám người Kỷ Trường An và Thu Kim Hồng bình thân.
"Trẫm nói chuyện giữ lời, sự tình trước kia các ngươi cũng là bị lão bát và quốc sư che giấu, trẫm có thể bỏ qua, nhưng có công thần thì cần được phong thưởng." Thiên Cơ Hoàng Đế nhìn về phía mọi người, "Kỷ Trường An nghe lệnh, ngươi hộ giá có công, về sau đất phong không cần thượng cống; Thu quốc công phong Thiên Hộ Hầu, con được quyền thừa kế; Tống Phúc Tin tăng lên nhất đẳng, thê tử phong hộ quốc phu nhân; Liễu Càn Khôn……"
Thiên Cơ Hoàng Đế nhất nhất phong thưởng cho các công thần.
Tất cả đều tạ ơn.
Thiên Cơ Hoàng Đế cũng mệt mỏi, cuối cùng nhìn về phía Lương Vương: "Lương Vương phong thành Thái Tử, mười lăm ngày sau hiến tế đăng vị!"
Lương Vương giật giật môi, tựa hồ không có vui sướng như trong tưởng tượng, nhưng cũng tiến lên tạ ơn.
Thiên Cơ Hoàng Đế phất phất tay: "Bãi triều!"
Trương Phúc chạy nhanh la lớn: "Bãi triều!"
Các đại thần chạy nhanh hành lễ, cung tiễn Thiên Cơ Hoàng Đế rời đi.
Chờ sau khi Thiên Cơ Hoàng Đế rời khỏi, Kỷ Trường An thấp giọng nói gì đó cùng Tống Phúc Tin, liền cùng Thu quốc công rời đi.
Ở ngoài hoàng cung, Thu Kim Hồng hướng về Kỷ Trường An hành lễ: "Đa tạ An Vương điện hạ đã chỉ điểm cho Thu gia, đại ân không lời nào cảm tạ hết được!"
Kỷ Trường An nhàn nhạt cười nói: "Thu quốc công khách khí, chúng ta là người một nhà!"
Thu quốc công gật gật đầu: "Đáng tiếc đã để tên Thiên Rộng kia chạy mất!"
"Sự tình truy tung Thiên Rộng, khả năng muốn phiền toái Thu quốc công!" Kỷ Trường An nói.
Thu Kim Hồng hỏi: "Ý của vương gia là……"
"Hiện giờ Hoàng Thượng còn chưa có khôi phục, cho nên mới dựa vào bổn vương, nếu thời gian dài qua đi, tính tình của Hoàng Thượng ngươi cũng biết, cho nên bổn vương mấy ngày tới sẽ trở về thành An Nam, không có việc gì sẽ không về Thiên Thành!" Kỷ Trường An nói.
Thu Kim Hồng gật gật đầu: "Đích xác như vậy, nếu thân mình của Hoàng Thượng khôi phục, nói không chừng sẽ……"
Kỷ Trường An nhàn nhạt cười cười, cáo từ rời đi.
Thu Kim Hồng nhìn bóng dáng tiêu sái của Kỷ Trường An như suy tư gì.
Kỷ Trường An có thể an phận ở thành An Nam, như vậy hắn thì sao?
Có lẽ hiện tại đúng là cơ hội cho hắn làm lớn mạnh thực lực!