Lần này sau chính biến, mọi người đều ôm các tâm tư khác nhau.
Trong phủ Lương Vương, Lương Vương nhìn mọi người bận bận rộn rộn.
Thánh chỉ đã tới, muốn Trình Vương dọn đến phủ Thái Tử trong cung.
"Vương gia, những đồ này đều dọn đi?" Thị vệ tiến vào, nhìn kệ sách.
"Trước đi ra ngoài đi!" Lương Vương xua xua tay, tựa hồ không có tâm tình.
Thị vệ không dám quấy rầy, chỉ đành đi ra ngoài.
Thị vệ đi ra ngoài vừa lúc gặp được Tống Phúc Tin.
"Tống đại nhân!" Thị vệ hành lễ.
Tống Phúc Tin hỏi: "Thu thập sắp xong chưa?"
Thị vệ lắc đầu, không dám nhiều lời, vội vã rời đi.
Tống Phúc Tin sửng sốt một chút, đi vào phòng.
Lương Vương ngồi ở bên trong thư phòng phát ngốc.
Tống Phúc Tin tiến lên hỏi: "Quá nhiều đồ nên không biết mang cái gì đi sao?"
Lương Vương ngước mắt nhìn về phía Tống Phúc Tin: "Bổn vương vẫn luôn muốn vị trí kia, hiện giờ được đến, không biết vì sao, trong lòng lại vắng vẻ!"
Tống Phúc Tin ngồi ở một bên: "Vương gia là sợ chính mình cũng có kết cục giống như Trình Vương điện hạ sao?"
Lương Vương lắc đầu: "Bổn vương vào cung, có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm bổn vương, sao có thể tự do được! Hơn nữa ngươi biết tính tình của bổn vương, không thích trói buộc, vạn nhất chọc giận phụ hoàng, bị đuổi ra cửa cung, có phải thật mất mặt hay không?"
Tống Phúc Tin có chút bất đắc dĩ: "Vương gia đã là Thái Tử điện hạ, về sau còn là chủ một quốc gia, trói buộc tự nhiên là có, không có quy củ sao thành được phép tắc!"
Lương Vương vươn tay tới nắm lấy tay Tống Phúc Tin: "Cho nên bổn vương ngẫm lại, trước kia vì sao cứ muốn cướp vị trí này, thoải mái tự do sống cuộc đời của chính mình không phải tốt sao!"
Tống Phúc Tin cũng không biết nên thuyết phục Lương Vương như thế nào, cá tính của Lương Vương chính là như vậy, luôn tâm tâm niệm niệm muốn có được, đến khi có được lại không quý trọng.
"Vương gia, hiện giờ vương gia đã là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống!" Tống Phúc Tin nói, "Thần khuyên vương gia vẫn nên đừng suy nghĩ bậy bạ, sau khi tiến cung cố gắng học tập rèn luyện phụ tá Hoàng Thượng, làm tốt bổn phận của Thái Tử, vi thần cũng sẽ ở bên cạnh phụ tá vương gia!"
Lương Vương vừa nghe nói còn phải học tập rèn luyện, trong lòng càng khổ, ghé vào trên đống sách không muốn đứng dậy.
Tống Phúc Tin chỉ đành hỗ trợ thu thập.
Lương Vương ngước mắt nhìn Tống Phúc Tin, vươn tay tới ngoắc ngoắc ngón tay Tống Phúc Tin.
Tống Phúc Tin trừng mắt một cái, vỗ rớt ngón tay hắn.
Lương Vương chỉ đành thở dài.
Ba ngày sau, Lương Vương rốt cuộc cũng dọn vào cung Thái Tử, kế tiếp chính là đại điện sách phong.
Lại qua mấy ngày, Thiên Cơ Hoàng Đế đuổi Thục phi ra khỏi cung, hạ chỉ cầm tù Trình Vương và Thục phi trong phủ Trình Vương, vĩnh thế không được ra phủ.
Thiên Thành hết thảy phảng phất đã trần ai lạc định!
Thành An Nam, Lỗ Tam đã đưa tin tức tới, Tống Đoàn Viên biết Kỷ Trường An bình an, cũng liền yên tâm, ngày ngày ngóng trông Kỷ Trường An sớm trở về.
Buổi tối hôm nay, Tống Đoàn Viên vừa mới ngủ, liền nghe thấy cửa phòng mở ra, một bóng hình tiến vào.
Tống Đoàn Viên mở mắt, lập tức ngửi được mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, nàng làm bộ ngủ say, chờ hắc ảnh tới gần, lập tức liền ôm lấy cổ người nọ.
Bóng người kia phát ra âm thanh kinh ngạc, thấp giọng hỏi: "Còn chưa ngủ sao?"
"Ngửi được mùi trên người của chàng nên tỉnh!" Tống Đoàn Viên thấp giọng nói, môi hôn lên môi nam nhân.
Kỷ Trường An vội vàng hỏi: "Có phải trên người ta rất hôi không, ta đi tắm trước!"
Tống Đoàn Viên lắc đầu: "Không phải, trên người của chàng vẫn luôn có mùi trúc, người khác có lẽ không ngửi được, ta có thể!"
Tống Đoàn Viên kéo Kỷ Trường An về phía chính mình, gia tăng nụ hôn kia.