Kỷ Trường An từ sau ngày ấy liền dọn địa điểm làm việc tới trong vương phủ, bên ngoài vương phủ xếp hàng đầy xe ngựa tiến đến làm việc.
Trong phòng sách của Kỷ Trường An an trí một chiếc giường nệm, để Tống Đoàn Viên và đứa trẻ có thể nằm, hắn xem công văn mệt mỏi, sẽ tiến lên giúp đỡ Tống Đoàn Viên chăm sóc đứa trẻ, để Tống Đoàn Viên nghỉ tạm trong chốc lát, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ.
Vất vả một ngày, tới chạng vạng, thời tiết lại tốt, đúng là thời điểm chuyển mùa, Kỷ Trường An liền mang theo Tống Đoàn Viên và đứa trẻ đi đến hồ chơi, ngẫu nhiên còn bắt cá cho Tiểu A Bảo chơi.
Tống Đoàn Viên đã nhiều ngày có Kỷ Trường An bồi, tâm tình thoải mái, buổi tối cũng không có xuất hiện khác thường.
Ba người du hồ trở về đã không còn sớm, Tiểu A Bảo có chút ngủ gật, nhưng vẫn không chịu ngủ.
Vừa mới tiến vào phòng ngủ, Tiểu A Bảo liền bắt đầu khóc lên.
"Đứa nhỏ này sao lại khóc?" Tống Đoàn Viên duỗi tay sờ sờ trán Tiểu A Bảo, độ ấm thích hợp, lại nhìn bên dưới, cũng không có nước tiểu, chỉ là tới buổi tối liền bắt đầu khóc nháo, không quá thích hợp.
Kỷ Trường An vội vàng tiến lên ôm Tiểu A Bảo, Tiểu A Bảo lại ngừng khóc.
Tống Đoàn Viên hơi hơi nhíu mày: "Đứa nhỏ này có chút kỳ quái, vừa đến buổi tối được ta ôm liền khóc, được chàng ôm liền cười!"
Kỷ Trường An đột nhiên nghĩ tới cái gì, phân phó Giang Long: "Gọi bà vú đến đây!"
Giang Long chạy nhanh đáp lời.
Tống Đoàn Viên không biết Kỷ Trường An muốn làm cái gì.
Bà vú tiến đến hành lễ: "Gặp qua Vương gia!"
Kỷ Trường An nhìn thoáng qua bà vú hỏi: "Ngày thường tiểu công tử đi theo ngươi ngủ như thế nào?"
Bà vú nói: "Buổi tối tiểu công tử ở chỗ nô tỳ rất ngoan, rất nhanh là có thể ngủ, ban đêm cũng chỉ dậy bú sữa một lần."
Kỷ Trường An gật gật đầu, cho bà vú lui ra.
Bà vú chạy nhanh lui ra.
"Nói như vậy, đứa nhỏ này chỉ ở thời điểm được ta ôm mới khóc thút thít?" Tống Đoàn Viên nghe bà vú nói xong, trong lòng có chút mất mát.
Kỷ Trường An nói: "Nàng cũng đừng khổ sở, có lẽ đứa nhỏ này là đang bảo hộ nàng! Đêm nay để cho hắn ngủ cùng chúng ta đi!"
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Nửa đêm, Tống Đoàn Viên đột nhiên ngồi dậy.
"Làm sao vậy?" Bên cạnh, Kỷ Trường An vươn một bàn tay tới, gắt gao mà ôm lấy nàng, "Gặp ác mộng sao?"
Tống Đoàn Viên không để ý đến Kỷ Trường An, cũng đúng lúc này, tiếng khóc của Tiểu A Bảo vang lên.
Tống Đoàn Viên lập tức thanh tỉnh, nàng ngơ ngác mà ngồi đó, nhìn một mảnh đen nhánh xung quanh, thấp giọng hỏi: "Ta có phải lại làm cái gì hay không?"
Kỷ Trường An thấp giọng nói: "Có thể là gặp ác mộng, nhưng đứa trẻ vừa khóc nàng liền tỉnh!"
Kỷ Trường An ôm Tống Đoàn Viên vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của nàng, thấp giọng an ủi: "Không có việc gì, không có việc gì!"
Tống Đoàn Viên nắm chặt ngực, thấp thấp mở miệng, "Ta đã ngồi dậy như thế nào, ta không có bất luận ấn tượng gì, là tiếng khóc của đứa trẻ đánh thức ta!"
"Xem ra là Tiểu A Bảo đang bảo hộ mẫu thân!" Kỷ Trường An ngồi xổm xuống, bế Tiểu A Bảo lên, đặt vào trong lòng ngực Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên rũ mắt ôn nhu mà nhìn Tiểu A Bảo.
Lúc này, Tiểu A Bảo đột nhiên không khóc nữa, trong đêm tối đôi mắt lượng lượng, nhìn Tống Đoàn Viên.
Kỷ Trường An ôm Tống Đoàn Viên và đứa trẻ ôm vào trong ngực, "Không cần sợ, ta và con trai đều sẽ bảo hộ nàng!"
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, cười hạnh phúc, mặc kệ tương lai như thế nào, ít nhất hiện tại nàng là hạnh phúc!
Ba năm sau, thành An Nam tổ chức đại điển phong phi.
Cả tòa đô thành đều bao phủ ở bên trong vui mừng, phía trên cửa thành treo tơ lụa đỏ thẫm, đèn lồng đỏ thẫm, so với đón năm mới còn vui mừng hơn.