Dưới cửa thành, tất cả bá tánh đều tựa hồ đang đợi gì đó, trên mặt mỗi người đều vui mừng.
"Vương gia giá lâm, An Vương phi giá lâm!" Chỉ nghe được một tiếng hô to, bá tánh sôi nổi quỳ xuống đất nhường đường, ngẫu nhiên có người lớn mật, trộm nhìn xung quanh.
Một tòa xe ngựa hoa lệ đến gần, hai bên xe ngựa đều có trọng binh hộ giá, đánh xe chính là hai thiếu niên diện mạo tuấn mỹ, đúng là Tống Phúc Truyền và Điền Vượng Vượng, đương kim An Vương Kỷ Trường An ngồi ngay ngắn ở phía trên ngựa, một thân khôi giáp màu trắng, uy phong lẫm lẫm.
"Nghe nói lần này An Vương và An Vương phi cải trang vi hành quan sát khó khăn của dân gian, giết tám đại tham quan, bình định thủy tặc, quả thực là đại khoái nhân tâm!" Có người nhỏ giọng nghị luận.
"Đúng vậy, thân thích của ta ở huyện kia, nghe nói ngày mà tên tham quan kia bị chém đầu, thật là biển người tấp nập, mọi người đều hô thống khoái!"
"Từ sau khi An Vương quản lý thành An Nam chúng ta, trong thành chúng ta có rất nhiều chuyện tốt, mọi người an hưởng thái bình, hơn nữa lúa nước của Giang Nam cũng được mùa, ban đầu chỉ có thể trồng lúa một quý, hiện tại là ba quý, đồng dạng một miếng đất, thu hoạch gấp ba trước đây, lương thực nhiều, bá tánh chúng ta không bị đói, làm gì cũng có lực!"
"Kia tính là cái gì, tuyệt nhất chính là xe chở nước, dù mùa màng khô hạn cũng có thể đảm bảo được mùa, An Vương phi tự mình thiết kế!"
"Còn có thuyền đánh cá của chúng ta, hiện tại mặt trên được gắn môtơ, một ngày có thể đánh được cá bằng mười ngày trước đây, cuộc sống của ngư dân chúng ta cũng tốt hơn!"
"Tuyệt nhất chính là chế độ tiền, An Vương phi phát hành nhân dân tệ so với bạc dễ dùng hơn rất nhiều, có tiền dư thừa còn có thể gửi vào ngân hàng, đầu tư mua cổ phiếu!"
Mọi người sôi nổi nghị luận, trong đó một người nói, "Nghĩ tới như vậy An, Vương phi đã làm cho chúng ta rất nhiều chuyện!"
"Đúng vậy, thành An Nam chúng ta có Vương phi như thế, là trời cao phù hộ!"
"An Vương vạn tuế, An Vương phi thiên tuế thiên thiên tuế!" Không biết là ai dẫn đầu kêu to lên, mọi người sôi nổi quỳ sát đất hành lễ, trăm miệng một lời, "An Vương vạn tuế, An Vương phi thiên tuế thiên thiên tuế!"
Xe ngựa chậm rãi đi tới gần, Tống Đoàn Viên ngồi trên xe hướng về bá tánh đang quỳ xuống đất phất tay chào, cười dịu dàng.
"An Vương phi! An Vương phi!" Bá tánh kêu lên, kích động, dần dần đuổi theo xe.
Kỷ Trường An sâu kín cười, "Có vẻ Tống Đoàn Viên còn được hoan nghênh nhiều hơn bổn vương!"
Tống Đoàn Viên liếc xéo hắn một cái, hờn dỗi nói, "Như thế nào, không phục sao?"
Nam nhân cười khẽ, "Làm sao dám, nương tử đại nhân! Thành An Nam có thể ở trong vòng ba năm phồn vinh như thế, xem như là đại công lao của nương tử đại nhân!"
Tống Đoàn Viên trách cứ hắn, "Không phải đã nói ở bên ngoài không được gọi là nương tử đại nhân sao? Để cho người khác nghe được sẽ chê cười!"
Kỷ Trường An ôm nàng qua, ngửi hương thơm ở cần cổ nàng, trêu ghẹo nói, "Ta thích gọi như vậy, như vậy mới có thể bắt lấy trái tim của nương tử!"
Tống Đoàn Viên cũng không giãy giụa, chỉ lẳng lặng nghe nhịp tim đập của nam nhân, thập phần hạnh phúc, nhưng tưởng tượng đến đêm nay phải cho Tiểu A Bảo ra ngủ riêng, nàng vẫn có chút lo lắng.
Tống Đoàn Viên sợ buổi tối Thanh Nguyên sẽ tỉnh lại.