"Lần này ở trong sơn động, phát hiện một dấu vết, nếu đoán không sai, có thể là một nữ nhân!" Kim phu tử thấp giọng nói.
Kỷ Trường An sửng sốt: "Ngươi nói bên cạnh Thiên Rộng có nữ nhân?"
Kim phu tử gật đầu: "Đúng vậy, trước đây trong lòng Thiên Rộng chỉ có phu nhân Oai Hùng, hiện giờ bên người hắn xuất hiện nữ nhân khác, nói không chừng là một chuyển cơ."
Kỷ Trường An lập tức liền hiểu ý của Kim phu tử, nữ nhân kia có lẽ có thể thay đổi Thiên Rộng.
"Cũng may vật dẫn đã bị tiêu diệt, phỏng chừng hai năm tới, phu nhân sẽ an toàn!" Kim phu tử nói.
Kỷ Trường An gật gật đầu.
Hiện tại hắn chỉ có thể hy vọng A Bảo sẽ tìm ra biện pháp bắt được Thiên Rộng.
"Hách Ly Cung, chàng trở về cho ta!" Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến âm thanh của Hoa Hồ.
Kỷ Trường An sửng sốt một chút, chuyển mắt đi nhìn, liền thấy Hách Ly Cung nhảy lên nóc nhà biến mất.
Kỷ Trường An thở dài, ba năm nay, Hách Ly Cung và Hoa Hồ đã thành một đôi oan gia, ban đầu cho rằng Hách Ly Cung thành thân có thể ổn trọng hơn một ít, ai biết càng thêm hồ nháo, Hoa Hồ từ một tiểu nương tử ôn nhu dần dần trở nên đanh đá, đôi khi không màng Kỷ Trường An và Tống Đoàn Viên ở đây, hai người liền cãi nhau, khiến Hách thần y cả ngày thổi râu trừng mắt tức giận, cuối cùng liền đi ra ngoài vân du tứ phương tìm dược liệu cùng Chu Cảnh Thiên, mắt không thấy tâm không phiền.
Trong chốc lát sau, một thân ảnh màu đỏ đuổi theo, không sai, đúng là Hoa Hồ.
Kỷ Trường An lắc đầu, chắp tay sau lưng trở về phòng.
Ngày hôm sau, Hách Ly Cung giống như nổi điên ở trong vương phủ tìm người, thậm chí lục soát cả phòng của Tống Đoàn Viên và Kỷ Trường An.
"Làm sao vậy?" Tống Đoàn Viên hỏi.
Đôi mắt Hách Ly Cung đều đỏ lên: "Hoa Hồ đi rồi!"
Tống Đoàn Viên sửng sốt, chạy nhanh nhìn về phía Giang Long.
Giang Long chạy nhanh nói: "Tối hôm qua thật là Hoa Hồ tỷ tỷ trực ban, nhưng nàng nói có việc, nhờ nô tỳ thay ca…… Đúng rồi, buổi chiều hôm qua, nô tỳ giống như nhìn thấy Lưu công tử người cùng thôn của Hoa Hồ Tỷ tỷ tới, chính là người trước kia đã từng bàn chuyện cưới hỏi với Hoa Hồ tỷ tỷ!"
Hách Ly Cung vừa nghe vậy, đôi mắt đều đỏ, tức giận đến cả người run rẩy.
"Cha bế, cha bế!" Âm thanh trẻ con non nớt đột nhiên vang lên, một tiểu cô nương từ ngoài cửa tập tễnh tiến vào, tầm hai tuổi, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía Hách Ly Cung.
Âm thanh tiểu cô nương mềm mại, bộ dáng lại đáng yêu, người nghe xong dù ý chí sắt đá đều sẽ không chút do dự vươn tay ôm vào trong ngực.
"Cha kẹo kẹo!" Tiểu cô nương nhét kẹo vào trong miệng Hách Ly Cung, đôi mắt cười cong cong.
Cô bé đi tới kia đúng là con gái Hách Thanh Thanh của Hách Ly Cung.
"Nói cho cha biết, mẫu thân của con ở nơi nào?" Hách Ly Cung còn đang giận, nhưng nhìn thấy Hách Thanh Thanh, liền hết giận không ít, vẫn băng băng mở miệng, nhưng bởi vì trong miệng ngậm kẹo, nói chuyện có chút mồm miệng không rõ, sự uy nghiêm giảm đi một nửa.
"Nương, nương?" Tiểu Thanh Thanh nghiêng đầu nhỏ, nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, thẳng đến khi nước miếng đều chảy ra, mới không ngừng chớp mắt, cười hắc hắc với Hách Ly Cung, sau đó lúc lắc chiếc đầu nhỏ: "Nương nói, cha mỗi ngày đều đi ra ngoài chơi, nương cũng muốn đi ra ngoài chơi!"
"Đáng chết!" Hách Ly Cung rủa thầm một tiếng, mày nhăn đến càng sâu, Hoa Hồ này thế nhưng thật sự bỏ nhà đi ra ngoài!
"Cha mắng chửi người, không phải cha ngoan!" Hách Thanh Thanh đắc ý dào dạt mà mở miệng, "Dù sao mẫu thân cũng nói, về sau Thanh Thanh đi theo cha, cha nấu cơm, mặc quần áo, giặt quần áo, chơi với Thanh Thanh!"
"……" Sắc mặt Hách Ly Cung càng đen.
"Cha, con đói bụng, đói bụng, muốn ăn trứng trứng!" Hách Thanh Thanh xoa bụng của mình, bắt đầu gọi món ăn.