Tống Đoàn Viên cùng Kỷ Trường An liếc mắt nhìn nhau, cười nói: "Sư huynh, mau đi chiếu cố đứa trẻ đi, ta thấy Hoa Hồ lần này là thật sự giận, ngươi cứ để cho nàng đi ra ngoài chơi mấy ngày đi, nói không chừng qua mấy ngày sẽ trở lại!"
"Chơi mấy ngày, cùng Lưu cái gì Dân kia?" Hách Ly Cung nhíu mày.
Tống Đoàn Viên không nhớ rõ nam tử kia tên gọi là gì, nhưng nàng tin tưởng Hoa Hồ nhất định có chừng mực.
"Sư huynh, ta đã từng khuyên ngươi, thành gia có đứa trẻ, liền phải có trách nhiệm, ít nhất phải làm tấm gương cho đứa trẻ, nhưng ngươi không nghe không tin, chọc cho Hoa Hồ mỗi ngày đều đi tửu lầu túm ngươi trở về, người tính tình tốt cũng bị ngươi chọc cho điên, cho nên sự tình lần này, ai cũng không giúp được ngươi, chính ngươi nhìn mà làm đi!" Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ nói.
Hách Ly Cung thấy Tống Đoàn Viên cũng không chịu giúp hắn, càng nhụt chí, nhưng Hách Thanh Thanh vẫn luôn kêu đói, hắn lần này chỉ có thể mắng ở trong lòng, lập tức ôm Tiểu Thanh Thanh đi đến phòng bếp tìm thức ăn.
Tống Đoàn Viên nhìn bóng dáng Hách Ly Cung, bất đắc dĩ thở dài.
"Ba năm này, hai người kia cãi nhau làm ầm ĩ không ít, cũng không biết việc hôn nhân này là đúng hay sai!" Tống Đoàn Viên ngước mắt nói với Kỷ Trường An.
"Không phải oan gia không gặp nhau, mỗi một đôi phu thê luôn có cách ở chung riêng, người ngoài chúng ta không tiện nhúng tay, kỳ thật nếu bọn họ không thích nhau, sẽ không sống được với nhau, nàng nhìn biểu tình vừa rồi của Hách sư huynh, còn thực để ý Hoa Hồ!" Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, những việc này cứ để cho bản thân Hách Ly Cung đi xử lý đi, Hách Ly Cung cũng sắp 30, tổng phải học được gánh vác và lớn lên.
Sau khi đi phòng bếp nhờ Vương Ngọc Lan chưng trứng cho Hách Thanh Thanh xong, Hách Ly Cung đóng gói thu thập một chút, mang theo Hách Thanh Thanh đi ra cửa tìm Hoa Hồ.
Giờ phút này ở Hoa gia thôn, Hoa Cá bất đắc dĩ mà nhìn Hoa Hồ tức giận.
"Tỷ tỷ, tỷ lại cãi nhau cùng tỷ phu? Lần này là tức giận đến về nhà mẹ đẻ?" Hoa Cá bất đắc dĩ hỏi.
Hoa Hồ trừng mắt: "Cái gì tức giận đến về nhà mẹ đẻ, lần này ta là trốn nhà đi, sẽ không trở về!"
Lúc này, chỗ cửa có một -hai -ba -bốn, oa, thế nhưng có bốn cái đầu chồng ở bên nhau, một cái so một cái lớn hơn, cái ở phía dưới nhất còn xù xù, bộ dáng đầu bù tóc rối.
Hoa Hồ ngẩn ra, chỉ vào bốn cái đầu kia: "Đây đều là đệ nhận nuôi?"
Hoa Cá gật gật đầu, gọi bốn đứa nhỏ tiến đến, gọi Hoa Hồ là phu nhân.
"Năm đó chúng ta cùng đường, ít nhiều cũng nhờ có Tống phu nhân thu lưu, hiện giờ bệnh của đệ đã tốt đến không sai biệt lắm, đệ trở lại thôn chúng ta, dẫn dắt người trong thôn trồng cây, nuôi cá, gieo ngó sen làm giàu, hơn nữa phu nhân bên kia sẽ giúp đỡ tiêu thụ, hiện giờ cuộc sống càng ngày càng tốt, đệ nghĩ, cũng nên giống như phu nhân, làm nhiều việc tốt, cho nên đệ tổ chức cô nhi viện, đây là những đứa trẻ đầu tiên!" Hoa Cá nói, gọi bốn đứa trẻ tiến vào, giới thiệu.
Trong bốn đứa trẻ, đứa lớn nhất mới bảy tuổi, nhỏ nhất hai tuổi.
Hoa Hồ nhìn bốn đứa trẻ này, không nhịn được nhớ tới con gái của chính mình Hách Thanh Thanh, nhưng tưởng tượng đến Hách Ly Cung không đáng tin cậy, nàng liền nhủ chính mình phải nhẫn tâm.