Tống Song Hỉ lập tức trừng lớn mắt: "Ngươi nói cái gì?"
Dương Thanh Hàn cười cười: "Ý của bổn Khả Hãn là, bổn Khả Hãn cũng có thể cưới tứ tiểu thư!"
Ánh mắt Tống Song Hỉ u ám, đột nhiên cười lạnh: "Dương Thanh Hàn, ngươi cho rằng ngươi là ai, một thủ lĩnh bộ lạc Dương Lam liền ghê gớm có phải hay không, là có thể cường đoạt nữ tử, buộc người ta gả cho ngươi có phải hay không?"
"……" Dương Thanh Hàn sửng sốt, bị khí thế của Tống Song Hỉ làm cho hoảng sợ, "Không phải, ý của bổn Khả Hãn là……"
Tống Song Hỉ xoay người bỏ đi.
Dương Thanh Hàn đứng ngơ ngẩn tại chỗ, chẳng lẽ hắn làm nàng chán ghét như vậy? Hắn còn có chút thích nàng!
Tống Song Hỉ trở lại phòng, tức giận đến sắc mặt đều thay đổi.
"Tiểu thư, đây là làm sao vậy?" Thị nữ hầu hạ tiến lên hỏi.
Thị nữ hầu hạ này là Tống Song Hỉ cứu về, đối với Tống Song Hỉ thập phần trung tâm, Tống Song Hỉ cũng thập phần tín nhiệm nàng.
Tống Song Hỉ kể lại lời nói bậy của Dương Thanh Hàn.
Thị nữ cũng thập phần tức giận, nói: "Người này sao lại như vậy, chẳng lẽ bộ lạc Dương Lam bọn họ như thế nào cũng phải liên hôn cùng phủ An Vương chúng ta sao?"
Tống Song Hỉ nhấp môi gắt gao, cảm thấy đã bị vũ nhục.
Lúc này, bên ngoài vương phủ, Dương Thanh Ninh đứng ở dưới tàng cây, nhìn Tống Phúc Truyền trên cây, vành mắt một chút liền đỏ, nàng ngồi xổm xuống, ô ô khóc lên.
Tống Phúc Truyền sửng sốt một chút, do dự hai giây, thấy nàng khóc đến thương tâm, bả vai run rẩy đến lợi hại, liền trượt xuống khỏi cây, đứng ở trước mặt Dương Thanh Ninh, chậm rãi ngồi xổm xuống, bàn tay to vươn tới, sau khi do dự vài giây, chậm rãi đặt ở trên bả vai của nàng: "Ngươi không đuổi kịp ta liền khóc sao?"
Dương Thanh Ninh ngước mắt, hai tròng mắt ai oán tới cực điểm, nàng chớp chớp hai tròng mắt, nước mắt rơi xuống, thẳng tắp mà nhìn Tống Phúc Truyền, nhìn đến trong lòng Tống Phúc Truyền trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vụng về vươn bàn tay đến trước mặt nàng, khẽ vuốt sườn mặt trắng nõn, giúp nàng lau nước mắt.
Dương Thanh Ninh vốn định nhân cơ hội cắn Tống Phúc Truyền một ngụm, nhưng ngước mắt nhìn thấy đôi mắt quan tâm của Tống Phúc Truyền, không biết vì sao, thế nhưng không nỡ cắn.
Dương Thanh Ninh rối rắm, ngậm ngón tay Tống Phúc Truyền ở trong miệng, run rẩy mà nhìn Tống Phúc Truyền, con ngươi trong suốt chiếu ra khuôn mặt tuấn tú của Tống Phúc Truyền.
Tống Phúc Truyền ngơ ngẩn nhìn Dương Thanh Ninh, ngón tay để tới đầu lưỡi của nữ hài, sắc mặt hắn lập tức đỏ lên, cùng lúc đó, ở trong lòng Tống Phúc Truyền cũng gieo tình tố.
Dương Thanh Ninh đi tới trước, lẩm bẩm mở miệng: "Tâm tình ta đã lâu không có được thả lỏng như vậy, bởi vì Dương Lam có phản đồ, trước kia ta và ca ca mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, hiện giờ không biết vì sao, tâm lại yên ổn, khả năng bởi vì có ngươi ở bên……"
Tống Phúc Truyền ở phía sau yên lặng cúi đầu, không có mở miệng, lén lút nắm ngón tay của chính mình.
Cảm giác ấm ấm áp áp ẩm ướt kia làm trong lòng hắn ngứa ngáy.
"Ta đã suy nghĩ cẩn thận, nếu ngươi thật sự không muốn cưới ta, chúng ta có thể hủy bỏ hôn ước!" Dương Thanh Ninh thấp giọng nói.
"Không phải!" Tống Phúc Truyền rốt cuộc mở miệng, nhìn khuôn mặt thanh tú lạnh nhạt của nàng hai giây, sau đó chuyển mắt đi.
Dương Thanh Ninh nhìn nam nhân trước mặt, hai con mắt thon dài, mũi cao thẳng, môi mỏng, đa tình mà lại vô tình, xem ra, nàng chính là người vô tình kia!
Sau một lát, nàng rốt cuộc lại lần nữa sâu kín mà mở miệng: "Không phải cái gì, không nghĩ từ hôn còn có phải chán ghét ta hay không?"
Ôm một tia kỳ vọng cuối cùng, Dương Thanh Ninh thấp thấp mở miệng.
Không phải……Hai chữ này làm trong lòng nàng có một tia rung động.