Tống Phúc Truyền cúi đầu, hắn thật sự không xác định tình cảm của chính mình, nhưng nghe Dương Thanh Ninh nói từ hôn, trong lòng hắn lại thật sự khó chịu.
"Ngươi yên tâm, từ nay về sau ta sẽ không lại đến làm phiền ngươi nữa!" Dương Thanh Ninh chậm rãi mở miệng, trong âm thanh có một tia cô đơn.
"Trước kia ta có lẽ chán ghét ngươi, nhưng hiện tại cũng không." Tống Phúc Truyền nhàn nhạt mở miệng, trong nội tâm lại không ngừng cuồn cuộn, muốn nhanh chóng xác định thiệt tình của chính mình.
Dương Thanh Ninh u oán mà nhìn Tống Phúc Truyền, nàng sớm biết rằng là đáp án này, nhưng khi chính tai nghe Tống Phúc Truyền nói chán ghét nàng, trong lòng nàng vẫn có chút khó chịu.
Đột nhiên, Dương Thanh Ninh đem khuôn mặt nhỏ tới gần Tống Phúc Truyền, hàng mi dài nhẹ nhàng nhấp nháy, nàng nhìn Tống Phúc Truyền, thẳng đến khi có thể nghe rõ ràng hô hấp giữa hai người, "Vậy ngươi rốt cuộc có muốn từ hôn với ta hay không?"
"Ta……" Tống Phúc Truyền muốn mở miệng, lại bị bàn tay nhỏ của nữ hài nhẹ nhàng xoa lên môi, ngón tay ấm áp mịn nhẵn nhẹ nhàng đặt ở trên môi hắn, làm hắn trong nháy mắt có chút thất thần, sau đó, một đôi môi ấm áp dán lên đôi môi lạnh băng cương nghị của hắn, khi hai làn môi nhẹ nhàng dán vào nhau, hắn cảm giác được thân thể của chính mình run rẩy.
"Ta không muốn từ hôn, ngươi có thể không từ hôn được không!" Dương Thanh Ninh nhẹ nhàng dịch môi đi, chậm rãi mở miệng, đôi mắt mỹ lệ không hề nháy nhìn hắn!
Tống Phúc Truyền chớp chớp mắt, không có mở miệng, nhưng từ trong ánh mắt lại toát ra chấn động.
"Nếu ngươi thật sự không muốn cưới ta cũng không sao, ta chỉ muốn một lễ vật nhỏ, tỷ như hôn ngươi!" Dương Thanh Ninh cười đến thê mỹ, muốn xoay người rời đi, nhưng Tống Phúc Truyền lại duỗi tay ôm nàng vào trong lòng ngực, đôi môi run rẩy tìm đến nơi ấm áp kia, thật sâu mà hôn xuống.
"Ngươi hôn người ta xong liền tưởng có thể đi luôn như vậy sao?" Đôi môi Tống Phúc Truyền trượt đến bên tai nữ nhân, mở miệng, ngữ khí tà mị làm thân mình Dương Thanh Ninh cứng đờ, sau đó, một đôi bàn tay to gắt gao ôm lấy eo nàng.
"Tống Phúc Truyền, ngươi……" Dương Thanh Ninh chớp chớp hai tròng mắt, không nhịn được có chút tức giận, nam nhân này có ý gì, không nghĩ cưới nàng, còn muốn hôn nàng, nàng chỉ muốn lưu lại cho chính mình một lễ vật kỷ niệm mà thôi, chẳng lẽ cũng không thể sao?
"Ngươi cái đồ vô lại!" Dương Thanh Ninh trơ mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng gần.
"Vô lại? Là ngươi hôn ta trước!" Tống Phúc Truyền cười khẽ mở miệng, thuận tiện đưa cho nàng một ánh mắt ý vị thâm trường.
"Ta nói rồi……" Dương Thanh Ninh muốn giãy giụa, nhưng hắn lại ôm nàng càng chặt hơn.