"Không phải là lễ vật nhỏ sao? Nếu ngươi đã lấy được, vậy kế tiếp có phải đến phiên ta hay không?" Tống Phúc Truyền cười tà mị, ngón tay mềm nhẵn nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi non mềm của nàng.
"Ngươi……" Nàng chán nản, khuôn mặt nhỏ lại không biết cố gắng mà trở nên đỏ thắm, nam nhân ác liệt này, nàng càng muốn phản kháng, lại càng bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm đến không còn chỗ ẩn thân, tiếng tim đập chậm rãi nhanh hơn, tựa như nổi trống.
"Ta như thế nào?" Hắn cúi khuôn mặt tuấn tú xuống, thẳng đến khi hai người chóp mũi đối chóp mũi, đôi môi lạnh băng như cố ý vô tình nhẹ nhàng quét qua khóe môi nàng.
"Tống Phúc Truyền!" Hắn rốt cuộc muốn thế nào, vẫn luôn nói muốn từ hôn, hiện tại nàng chủ động từ bỏ, thì hắn lại lặp đi lặp lại nhiều lần trêu chọc nàng, chẳng lẽ là muốn chơi nàng sau đó lại bỏ nàng?
"Ta chỉ là ‘có đi có lại’ mà thôi!" Âm thanh Tống Phúc Truyền thực ôn nhu, phảng phất như gió xuân, phảng phất cố ý hà hơi ở bên tai nàng, chọc cho tim nàng càng nhảy lợi hại hơn, thậm chí cơ hồ xuất hiện hiện tượng sốc.
"Tống Phúc Truyền, ngươi không cần lại đùa bỡn ta, chúng ta ra đi trong vui vẻ đi!" Ở một khắc khi cặp môi kia rơi xuống, nàng khóc thành tiếng.
"Đừng khóc!" Tống Phúc Truyền vụng về lau khô nước mắt cho Dương Thanh Ninh, một khắc khi hôn lên môi nữ nhân, hắn đã xác định được tình cảm của chính mình, hắn cưới nữ tử này cũng không tồi, ít nhất về sau hành tẩu giang hồ cũng có người làm bạn!
"Đại phôi đản!" Nàng đấm bờ vai của hắn, khóc đến càng thêm lớn tiếng.
"Đúng vậy, ta là người xấu, nhưng ta sẽ không từ hôn!" Hắn nhướng mày, nhàn nhạt mà mở miệng.
"Ngươi nói cái gì?" Nàng ngừng khóc, lại tiếp tục khụt khịt nhìn hắn, không lùi hôn?
"Bởi vì ta muốn……" Hắn cười giảo hoạt, lại lần nữa gắt gao mà hôn lấy môi nàng, "Cưới ngươi!"
Dương Thanh Ninh lập tức ngây người.
Tống Đoàn Viên có chút giật mình nhìn hai người đứng ở trước mặt, nàng trịnh trọng nhìn Tống Phúc Truyền hỏi: "Con xác định?"
Tống Phúc Truyền chuyển mắt nhìn Dương Thanh Ninh một cái, gật gật đầu: "Xác định!"
Khuôn mặt nhỏ của Dương Thanh Ninh đỏ bừng.
"Rốt cuộc sao lại thế này?" Lúc này, Dương Thanh Hàn đi tới.
Dương Thanh Hàn nghe nói Dương Thanh Ninh khóc đỏ hai mắt, cùng Tống Phúc Truyền trở về, thập phần lo lắng.
"Tống Phúc Truyền, có phải ngươi đã khi dễ muội muội ta hay không?"
Dương Thanh Hàn vừa vào cửa, nhìn thấy Dương Thanh Ninh cúi đầu, mặt sưng đỏ, hỏa khí của hắn lập tức liền đi lên, tiến đến thít chặt cổ áo Tống Phúc Truyền la lớn: "Ngươi đừng tưởng rằng nữ tử Dương Lam chúng ta không ai muốn, lão tử nói cho ngươi, dù ngươi là người của phủ An Vương, lão tử cũng không cho phép ngươi khi dễ muội muội của ta!"
"Đại ca, đại ca!" Dương Thanh Ninh chạy nhanh ngẩng đầu, kéo lấy cánh tay Dương Thanh Hàn, "Đại ca, Phúc Truyền không có khi dễ muội, muội……"
"Ninh Ninh, muội không cần sợ hãi, hiện giờ Ba Bố kia đang bị truy nã, đại ca không cần dựa vào phủ An Vương cũng có thể bảo vệ được Dương Lam, muội yên tâm, đại ca sẽ không để muội phải chịu ủy khuất!" Dương Thanh Hàn trầm giọng hô.
"Đại ca, thật sự không phải như thế!" Dương Thanh Ninh bất đắc dĩ nói, "Phúc Truyền muốn cưới muội, muội và hắn là tới bẩm báo An Vương phi, không từ hôn!"
Dương Thanh Hàn sửng sốt: "Không từ hôn? Muốn cưới muội?"
Dương Thanh Ninh thẹn thùng gật gật đầu.
"Vậy mặt muội……" Dương Thanh Hàn chỉ chỉ đôi mắt sưng đỏ của Dương Thanh Ninh.
"Muội đây là……" Dương Thanh Ninh ngại nói là nàng trước đó cáu kỉnh khóc sưng đôi mắt, chỉ đành nói, "Muội chỉ là bị hạt cát bay vào trong mắt!"
Dương Thanh Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn Tống Phúc Truyền một cái: "Dù sao con gái Dương Lam chúng ta cũng không phải là tùy tiện để cho người ta khi dễ!"
Tống Đoàn Viên cười tủm tỉm nói: "Dương Khả Hãn, đừng tức giận như vậy, hiện giờ bọn họ lưỡng tình tương duyệt, nguyện ý thành thân, chẳng phải là điều chúng ta muốn nhìn thấy sao?"