Tống Đoàn Viên trở lại trong nhà, nhanh chóng tính một khoản.
Một năm 365 ngày, ba ngày làm cơm một lần, vậy không đến 122 bữa cơm, bình quân xuống dưới, một bữa cơm không sai biệt lắm giá trị hai lượng rưỡi bạc, hơn nữa tiền dược hôm nay, một bữa cơm kiếm lời gần ba lượng bạc, vụ làm ăn này tính lên cũng không lỗ!
Tâm tình Tống Đoàn Viên nháy mắt tốt lên, đi mua hai cân thịt lợn, ba cân đậu phụ về nhà.
Muốn ăn thịt nhồi đậu phụ.
Trên đường trở về, Ngưu đại bá lại nhắc tới sự tình xe ngựa kia với Tống Đoàn Viên.
“Như vậy đi, qua mấy ngày nữa lão đại nhà ta sẽ được nghỉ làm, ta bảo hắn đi nhìn một cái!” Tống Đoàn Viên nói.
Ngưu đại bá nói: “Được! Nương Phúc Quý, ta bảo đảm với ngươi, con ngựa kia tuyệt đối không có bất luận bệnh tật gì, đồng bọn của ta chỉ là sốt ruột muốn bán sớm.”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: “Ta không biết đánh xe ngựa, đi xem cũng không đánh trở lại được, cũng sẽ không biết cho ăn, cho nên vẫn phải đợi Phúc Quý trở về!”
Ngưu đại bá đáp lời.
Tống Đoàn Viên cầm thịt vào cửa, vẻ mặt cười hì hì, Tống Song Hỉ và Tống Tiếu Tiếu liền biết hôm nay nhất định đã gặp được chuyện vui.
“Nương, hôm nay có chuyện tốt sao?” Tống Song Hỉ xoa xoa tay hỏi.
“Cũng ổn, thả đậu phụ vào nước giếng ngâm đi, buổi tối làm thịt nhồi đậu phụ!” Tống Đoàn Viên nói xong, lại đi nhìn ba dầu do Tống Song Hỉ ép, “Ép không tồi, xem ra ta có thể yên tâm giao cho con!”
Tống Song Hỉ được khích lệ, càng cảm thấy có động lực.
Tống Song Hỉ vừa mới cất đậu phụ xong, liền nhìn thấy ngoài cửa có một chiếc xe đẩy đi tới, nàng ngước mắt nhìn lên, hoảng sợ, chạy nhanh hô Tống Đoàn Viên: “Nương, nương!”
Tống Đoàn Viên đang định rửa tay xong nghỉ trong chốc lát, rồi đi làm cơm chiều, nghe thấy Tống Song Hỉ kêu cũng đi theo ngẩng đầu, liền thấy Vương Lý Thị đẩy chiếc xe đẩy tay, con trai nhỏ Vương Vạn Hào túm vạt áo đi theo, nằm trên chiếc xe đẩy tay là Vương Vạn Lâm.
Chân Vương Vạn Lâm dùng vải bố băng bó lại, có vết máu chảy ra.
Thời tiết tháng 5, có rất ít ruồi bọ, nhưng hiện giờ chân Vương Vạn Lâm kia lại có ruồi bọ vờn quanh, thuyết minh chân hắn đã bắt đầu nhiễm trùng sinh mủ.
Tống Đoàn Viên lại liếc mắt nhìn sắc mặt Vương Vạn Lâm một cái, đỏ lên, hẳn là do sốt gây ra.
Chỉ xem một cái, Tống Đoàn Viên liền biết Vương Vạn Lâm đã xảy ra chuyện gì.
Lần trước thắt cổ tìm chết, không chết thành công, kéo xà nhà sụp xuống, sau đó gãy chân, chân cũng không điều trị tốt, hiện giờ thành quang cảnh này!
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn Vương Lý Thị một cái, Vương Lý Thị còn chưa có nói chuyện, nước mắt đã ào ào rớt xuống dưới, lập tức quỳ gối trước mặt Tống Đoàn Viên: “Thông gia, cầu xin ngươi cứu lão đại đi, hiện giờ chỉ có thể trông cậy vào ngươi!”
Tống Đoàn Viên dừng một chút, thấp giọng nói: “Trước đẩy người vào trong đã!”
Vương Lý Thị sửng sốt một chút.
Trước khi tới đây, Vương Lý Thị đã làm tốt chuẩn bị tư tưởng.
Lần trước nàng cầu Tống Đoàn Viên như vậy, Tống Đoàn Viên còn đuổi nàng đi, lúc này đây……
Nhưng nàng thật sự không có biện pháp!
Cha Vương Ngọc Lan vẫn luôn làm công ở nơi khác, chưa trở về, trong nhà chỉ có nàng mang theo hai con trai một con gái, phòng ở sụp, trong nhà lại không có bao nhiêu tiền, vốn định chính mình băng bó thì tốt rồi, ai biết trạng thái của Vương Vạn Lâm càng ngày càng kém.
Tống Đoàn Viên thế nhưng lại bảo nàng trực tiếp kéo người vào, Vương Lý Thị sau khi sửng sốt liền nhanh chóng phản ứng lại đây, chạy nhanh bảo con trai nhỏ tránh ra, nàng cong eo nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, mới đẩy được xe đẩy tay vào trong nhà Tống Đoàn Viên.
Vương Lý Thị đẩy một người bị liệt tới cửa, thời điểm tiến vào cửa thôn liền có người nhìn thấy.
Ở nông thôn, chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm, chỉ chốc lát sau, trước cửa Tống gia liền vây quanh một đống người.