“Đây là sao?” Có người tò mò hỏi.
“Nói là Vương Vạn Lâm của Vương gia thôn, chính là thê huynh của Tống Phúc Quý, muốn tìm cái chết, không chết được, lại bị gãy chân thành người què!”
(*) Thê huynh: anh vợ
“Vậy đẩy đến Tống gia làm gì? Tống đại nương còn cho hắn đi vào?”
“Ai biết được, tám phần là tới chơi xấu lừa người, lần trước không phải đã làm một trận với Tống gia sao, còn muốn cào mặt bà nội Tống!”
“Gương mặt của bà nội Tống kia hiện giờ giống như đóa hoa, nghe nói mỗi ngày không ăn cơm chỉ vì muốn đẹp, cào mặt nàng còn không liều mạng?”
……
Mọi người một bên nghị luận, một bên nhìn náo nhiệt.
Vương Ngọc Lan nghe được động tĩnh chạy nhanh ra tới, vừa thấy Vương Vạn Lâm như vậy, nước mắt lập tức liền chảy xuống.
Nói đến cùng, Vương Ngọc Lan đối với Vương gia vẫn có tình cảm.
“Nương, ca ca đây là bị sao?” Vương Ngọc Lan vội vàng hỏi, “Đây là do lần trước bị rơi xuống sao?”
Nước mắt Vương Lý Thị ào ào chảy xuống: “Ta biết con còn đang trông con, không dám nói cho con, ta liền chính mình ở trong nhà làm, nhưng thật sự là không chịu nổi nữa, con nhìn ca ca con xem, ngày ngày phát sốt, miệng vết thương này cũng……”
Tống Đoàn Viên biết Vương Lý Thị đây là giả vờ thông tình đạt lý kêu khổ, cũng không vạch trần nàng, dù sao nàng có thể cho Vương Lý Thị đẩy người vào, cũng đã tính toán giúp việc này.
Dù Vương gia đối với Vương Ngọc Lan không tốt, lại làm ầm ĩ, kia cũng là mẫu thân và đại ca của Vương Ngọc Lan.
Tống Đoàn Viên nói: “Chúng ta nói trước, điều trị khỏi hay không ta không xác định, điều trị không hết cũng đừng trách ta, nếu ngươi không yên tâm, ngươi hãy đưa người đi thị trấn điều trị!”
“Thông gia, nhà ta nơi nào có tiền chứ, có thể đi thị trấn ta cũng không dám tới cửa phiền toái ngươi. Lại nói ngươi là đồ đệ của Hách thần y, không phải còn lợi hại hơn so với mấy đại phu trên thị trấn sao?” Vương Lý Thị nói.
“Ngươi thật ra biết khá nhiều, thế nhưng nhận thức cả Hách thần y!” Tống Đoàn Viên lần trước đã cảm thấy kỳ quái, Vương Lý Thị chỉ là một nữ nhân ở nông thôn, làm sao mà biết được Hách thần y?
Vương Lý Thị ngại ngùng cười cười: “Trước đó vài ngày Vạn Lâm phong cảnh, ta đi theo lên thị trấn ăn tiệc vài lần, đã nghe người ta nhắc đến, lần trước tới đây, Ngọc Lan lại nói tiếp, ta mới cảm thấy ngươi có thể giúp ta, ai biết……”
Tống Đoàn Viên trầm giọng nói: “Tính, việc khác trước đừng nói, nếu ngươi đồng ý ta liền điều trị cho con trai ngươi, không đồng ý thì hãy nâng người đi đi!”
Vương Lý Thị chạy nhanh lôi kéo cánh tay Tống Đoàn Viên: “Ngươi chỉ cần trị hết cho lão đại, về sau ta làm trâu làm ngựa cho ngươi, bảo đảm không nói hai lời!”
Tống Đoàn Viên thở dài, nàng là thông cảm tâm lý làm nương của Vương Lý Thị, nhưng Vương Lý Thị nếu vẫn còn tiếp tục như vậy, Vương Vạn Lâm không có chỗ tốt!
Tính, cũng không phải việc nàng nên nhọc lòng, nàng chỉ có thể tận lực, không thẹn với tâm, rốt cuộc cũng là bà ngoại của bọn nhỏ!
Tống Đoàn Viên bảo Tống Song Hỉ cầm kéo tới, cắt tấm vải bông rách quấn lấy chân, vừa mới cắt ra, đã ngửi thấy một cỗ mùi tanh tưởi.
Tống Đoàn Viên lập tức lo lắng lên, nếu thương thế trên chân Vương Vạn Lâm chuyển biến xấu thì……
Chân Vương Vạn Lâm bị gãy, xương cốt chọc thủng da thịt, mà Vương Lý Thị cứ tùy tiện băng bó một chút như vậy, không có cố định, hiện giờ đã mấy ngày, xương cốt càng thọc ra ngoài nhiều hơn.
Nhưng cũng may chỉ có làn da hơi thối rữa một chút, chưa đến trình độ phải cắt chân.
Nhưng nếu muốn cố định tốt, phải đập gãy rồi mới băng bó lại được.
Vương Lý Thị khẩn trương mà nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên: “Sao…… Như thế nào?”
Tống Đoàn Viên hỏi nàng: “Về sau ngươi còn muốn lão đại đứng lên đi đường không?”
Vương Lý Thị sửng sốt một chút: “Đương nhiên, hắn còn phải đọc sách, còn phải thi Trạng Nguyên!”