Vương Vạn Lâm hạ quyết định, Tống Đoàn Viên cũng liền theo ý hắn, một lần nữa đập gãy, một lần nữa nối xương, sau đó cột dây cố định.
Lần này cứu Vương Vạn Lâm, mấy đơn thuốc lúc ấy Tống Đoàn Viên bán cho Bình Thản đường tất cả đều dùng tới, cao phù dung tử kim, thập bảo đan.
Tống Đoàn Viên để cho Vương Vạn Lâm và Vương Vạn Hào tạm thời ở trong phòng lão nhị Phúc Truyền, Vương Lý Thị và Vương Ngọc Lan ở cùng nhau.
Đã nhiều năm, Vương Lý Thị và Vương Ngọc Lan đều không có ở cùng nhau, lúc này ngủ cùng một chỗ, ngươi đối với ta, ta đối với ngươi, còn có chút xấu hổ.
Vương Ngọc Lan trải đệm chăn cho Vương Lý Thị, cho Vương Lý Thị đắp chiếc chăn mới mua, còn nói thêm: “Nương, ban đêm Điềm Điềm sẽ tỉnh hai lần để bú sữa, khả năng sẽ khóc, nương thông cảm một chút!”
Vương Lý Thị nói: “Ta đã nuôi bốn đứa các con, còn không biết sao, không ảnh hưởng!”
Vương Lý Thị vuốt cái chăn mềm mại kia, không nhịn được cảm thán nói: “Còn tưởng rằng Tống tú tài vừa chết, bằng tính tình trước kia của mẹ chồng con, Tống gia sẽ bị chia năm xẻ bảy, không nghĩ tới mẹ chồng con thế nhưng như thay đổi thành một người khác, tuy rằng vẫn còn hơi chút chanh chua, nhưng ở trước mặt chuyện lớn lại không hàm hồ, đối với con cũng tốt hơn, con nghe mấy cái tên đặt cho bọn nhỏ này, Tiếu Tiếu, Nhạc Nhạc, Điềm Điềm, vừa thấy chính là đối xử thiệt tình với con!”
Vương Ngọc Lan sửng sốt một chút, không nghĩ tới Vương Lý Thị thế nhưng sẽ nói ra lời này.
Lần trước khi Vương Lý Thị tới đây, đã ở trước mặt Vương Ngọc Lan nói xấu Tống Đoàn Viên hồi lâu, bởi vì mỗi lần, đều là Tống Đoàn Viên thắng, Vương Lý Thị ăn mệt.
Hiện giờ Vương Lý Thị bắt đầu nói lời hay về Tống Đoàn Viên.
Vương Ngọc Lan thấp giọng nói: “Nương, sự tình trước kia đã trôi qua, con cũng không muốn nghĩ lại. Tới Đệ, mẹ chồng cũng nhờ người đi tìm, nhưng hiện tại còn chưa có tin tức, con đã nghĩ, nếu thật sự không tìm thấy, bên người con vẫn còn hai đứa con gái, nuôi nấng tốt các nàng là được!”
Vương Lý Thị gật gật đầu.
Buổi tối Vương Lý Thị cũng ngủ không yên phận, muốn giúp đỡ Vương Vạn Lâm đi vệ sinh, cuối cùng trực tiếp dọn đến chỗ Vương Vạn Lâm bên kia.
Vương Ngọc Lan đi tiểu đêm, cho con bú sữa, nhìn ánh đèn, lại nhìn cô con gái nhỏ đang nằm trong lòng ngực mình gào khóc đòi ăn, Vương Ngọc Lan thở dài.
Phụ mẫu dù có bất công, nhưng chung quy cũng đã nuôi lớn nàng, tuy nhiên nàng cũng không thể ngu hiếu, vẫn cần phải phân rõ lập trường.
Cả đêm, Vương Vạn Lâm rốt cuộc đã hạ sốt, bởi vì có hy vọng, cũng lên tinh thần không ít.
Tống Đoàn Viên sáng sớm đã thay đổi dược cho hắn.
Vương Lý Thị thấy Tống Đoàn Viên lấy dược mặt trên ghi tên của Bình Thản đường, nghĩ nghĩ, cũng không hỏi giá, dù sao Tống Đoàn Viên không nói, nàng liền giả bộ hồ đồ, nhưng việc trong nhà vẫn duỗi tay làm.
Vương Vạn Lâm đang dưỡng bệnh, Vương Vạn Hào lại không ngừng nghỉ, sáng sớm đã chọc Tống Tiếu Tiếu khóc.
“Sao thế?” Tống Song Hỉ đang nấu cơm, nghe thấy tiếng khóc của Tống Tiếu Tiếu liền chạy nhanh tới.
Tống Tiếu Tiếu chỉ vào gà con trong tay Vương Vạn Hào nói: “Tiểu cữu cữu một hai phải chơi gà con của cháu, cháu không cho, cữu cữu liền đẩy cháu!”
Tống Song Hỉ chống hông đứng ở trước mặt Vương Vạn Hào: “Trả lại cho Tiếu Tiếu, bằng không ta đuổi ngươi đi!”
Vương Vạn Hào ngước mắt nhìn sắc mặt dọa người của Tống Song Hỉ, quay đầu chạy đi tìm Vương Lý Thị, “Nương, Tống Song Hỉ mắng con!”
Vương Lý Thị theo bản năng muốn bảo vệ con, nhưng nhìn thấy cái muôi trong tay Tống Song Hỉ, ngẫm lại lát nữa còn muốn ăn đồ ăn của Tống gia, liền kéo Vương Vạn Hào một phen nói: “Con đoạt đồ của Tiếu Tiếu làm gì, con bé là cháu ngoại của con!”
Tống Tiếu Tiếu vội vàng tiến lên, từ trong tay Vương Vạn Hào đoạt lấy gà con, đặt vào trong lồng gà, cầm theo lồng gà bỏ chạy.