Tống Đoàn Viên lập tức sửng sốt, Lữ nghĩa? Không phải Lữ Bình? Nhìn so với Lữ Bình trước kia nàng đã từng gặp thì lùn và béo hơn một chút! Chẳng lẽ là huynh đệ sinh đôi của Lữ Bình? Lữ Bình đã chết?
Trong lòng Tống Đoàn Viên có rất nhiều dấu chấm hỏi, cũng liền tiếp tục nghe.
“Không trách hắn thì trách ai? Kỷ Trường An, ca ca ta dẫn tiến ngươi gặp Lữ tiên sinh là vì tốt cho ngươi, ngươi vì sao phải hại chết hắn? Lữ tiên sinh cũng bị ngươi bức đi. Ngươi là loại đồ đệ vong ân phụ nghĩa!” Lữ nghĩa kêu lên, bị Đại Sơn đá ngã, sai người kéo ra ngoài.
Kỷ Trường An giết Lữ Bình, đuổi Lữ dâm tặc đi?
Tống Đoàn Viên kinh ngạc một chút.
Học sinh của Lữ dâm tặc này trải rộng Thiên Thành, Kỷ Trường An là thân phận gì mới có thể đuổi được Lữ dâm tặc? Quan trọng nhất chính là, giết Lữ Bình, phản bội Lữ dâm tặc, nhất định là đã xảy ra sự tình cực lớn, chẳng lẽ Kỷ Trường An cũng bị Lữ dâm tặc làm……
Tống Đoàn Viên lập tức bừng tỉnh.
Kiếp trước, Kỷ Trường An mười năm sau mới đón dâu, sẽ không phải là vì chuyện này chứ?
Tống Đoàn Viên đang phát ngốc, Đại Sơn từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Tống Đoàn Viên thì nhanh chóng tiến lên: “Tống đại nương, đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Tống Đoàn Viên vội vàng hoàn hồn nói: “Nga, không có việc gì, sủi cảo đã sắp lạnh, ta đưa đi cho công tử!”
Đại Sơn do dự một chút tiến lên: “Tống đại nương, vừa rồi có phải ngươi đã nhìn thấy cái gì hay không?”
Tống Đoàn Viên lắc đầu: “Không có!”
Đại Sơn do dự, tựa hồ có chuyện muốn nói, lại tựa hồ khó có thể mở miệng.
Thái độ của Đại Sơn làm Tống Đoàn Viên thậm chí càng kiên định giả thiết Kỷ Trường An bị làm nhục, nàng thở dài một hơi, tiếp tục giả bộ hồ đồ, bưng sủi cảo vào phòng sách.
Trong phòng sách, Kỷ Trường An đang nửa nằm ở trên giường nệm nghỉ ngơi, ánh nắng chiều nhàn nhạt, tơ liễu mềm mại từ ngoài cửa sổ thổi vào tới, theo gió cọ qua bên má ngọc bạch của nam nhân, quang ảnh ngoài cửa sổ từ từ di động trên ngũ quan tuyệt mĩ của hắn.
Trên người nam nhân mặc một bộ y phục màu xanh, vạt áo khinh bạc trượt xuống lộ ra cánh tay, một bức tranh mỹ nam nằm ngủ tuyệt đẹp.
Lữ dâm tặc kia, ngay cả tư sắc như Vương Vạn Lâm đều ra tay, loại tuyệt sắc như thế này sao có thể buông tha?
Tống Đoàn Viên lại lần nữa sâu kín mà thở dài một hơi.
Kỷ Trường An nghe được tiếng thở dài của Tống Đoàn Viên, chậm rãi mở mắt ra, vừa nhấc mắt liền thấy Tống Đoàn Viên đang dùng ánh mắt trách trời thương dân nhìn hắn.
“Làm sao vậy?” Kỷ Trường An vội vàng ngồi thẳng thân mình, nhìn nhìn trên người chính mình.
“Không có việc gì, sủi cảo đã làm xong, ăn đi!” Tống Đoàn Viên nói, đặt một sọt tre sủi cảo ở trước mặt Kỷ Trường An, lại từ trong hộp đồ ăn lấy ra một chén sủi cảo nóng hôi hổi và sa tế chấm, “Nước dùng thêm sa tế càng mỹ vị!”
Kỷ Trường An nhìn một đám sủi cảo trắng nộn kia, do dự một chút, lấy đũa gắp một cái đặt ở trong miệng.
Một cỗ hương thơm dịu nhẹ của hoa hoè dính đầy răng môi, hóa ra đây là sủi cảo hoa hoè mà cô bé kia tâm tâm niệm niệm.
“Ngươi nếm thử đi!” Kỷ Trường An ngước mắt, nhìn Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên do dự một chút, nàng cũng đích xác muốn ăn, chỉ là hoa hoè ngắt được không nhiều lắm, chỉ có thể làm được từng này, nàng cũng không lưu lại được mấy cái.
Kỷ Trường An đưa đũa cho Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên cũng liền không khách khí, ngồi xuống, gắp một cái ăn, đích xác hương vị thơm ngát, ngay sau đó lại gắp một cái đặt ở trong sa tế chấm một chút, hương vị thậm chí càng đậm đà hơn.
“Kỷ công tử, ngươi chấm sa tế một chút, quả thực quá mỹ vị!” Tống Đoàn Viên đẩy sa tế đến trước mặt Kỷ Trường An.