Tống Đoàn Viên lập tức sửng sốt, ngước mắt, liền thấy trên đầu ngón tay tuyết trắng của Kỷ Trường An có một mảnh cánh hoa hòe nho nhỏ màu trắng rung ring.
Tống Đoàn Viên ngước mắt, vừa lúc cùng nam nhân bốn mắt nhìn nhau.
Một trận gió thổi qua, hoa hoè bay xuống dưới, nam nhân tóc đen như mực, da thịt trắng nõn, khuôn mặt anh tuấn, con ngươi đen nhánh ám trầm, dường như chứa đựng cả một hồ nước sâu, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên, Tống Đoàn Viên hơi hơi nhíu mày, nam nhân này sao giống như đang câu dẫn nàng vậy?
Tống Đoàn Viên vội vàng thu hồi ánh mắt, từ trong lòng lấy khăn ra xoa xoa khóe môi, sau đó nói: “Kỷ công tử, ta đã lớn tuổi, không chịu nổi trò đùa này, vạn nhất bị ngã xảy ra vấn đề gì, mấy đứa con trai của ta ngươi sẽ nuôi sao?”
Khóe môi Kỷ Trường An run run một chút.
Tống Đoàn Viên muốn trèo xuống, nhưng rũ mắt nhìn bộ y phục mới của mình một cái, không bỏ được, chỉ đành nói: “Phiền toái Kỷ công tử đưa ta xuống!”
Kỷ Trường An cầm cánh tay Tống Đoàn Viên.
Nam nhân tới gần, mùi đàn hương trên người không ngừng truyền tới.
Tống Đoàn Viên ở trong lòng mặc niệm một câu tạo nghiệt, nhắm mắt lại, mặc cho một bàn tay khác của Kỷ Trường An ôm eo nàng.
Tống Đoàn Viên nhắm hai mắt, nam nhân lại hồi lâu không có động tĩnh.
Tống Đoàn Viên rung động mi mắt, vừa định mở ra, người lập tức liền rời khỏi chạc cây kia, nàng kinh hô một tiếng, không nhịn được vươn tay tới ôm chặt lấy vòng eo Kỷ Trường An.
Hai chân rơi xuống đất, Tống Đoàn Viên sau đó mới dám mở mắt ra, lại phát hiện nàng đang ghé vào trong lòng ngực Kỷ Trường An.
Tống Đoàn Viên ngẩn ra, chạy nhanh lui lại mấy bước, thoát ly khống chế của Kỷ Trường An.
“Ta đi phòng bếp nhào bột, nếu Kỷ công tử hái hoa hoè xong thì cho người đưa đi phòng bếp!” Tống Đoàn Viên thấp giọng nói, vội vã rời đi.
Nhìn bóng dáng nữ tử, Kỷ Trường An hơi hơi động khóe môi.
Hắn chờ sủi cảo hoa hoè của nàng.
Nhào bột xong, hoa hoè cũng được đưa tới, Tống Đoàn Viên rửa sạch hoa hoè, dùng nước lạnh ngâm, sau đó lại chiên hai quả trứng gà, thêm hoa hoè, muối ăn, dầu, bắt đầu làm vằn thắn.
Diêu bà tử trong phòng bếp làm trợ thủ cho Tống Đoàn Viên, cán vỏ bánh.
“Tống nương tử, phương pháp nấu này của ngươi thật mới mẻ, hoa hoè này hàng năm đều nở ở trong sân, ta sao không biết thứ này còn có thể ăn, còn có thể làm sủi cảo nhỉ!” Diêu bà tử không nhịn được nói.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút: “Các ngươi chưa từng ăn sủi cảo hoa hoè sao?”
“Đừng nói sủi cảo hoa hoè, chúng ta cũng chưa từng ăn hoa hoè, nếu bọn nhỏ thích, thì hái xuống làm đồ ăn vặt thôi.” Diêu bà tử nói.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, vậy sao Kỷ Trường An biết món sủi cảo hoa hoè này?
Còn có bảng cửu chương kia……
Trong lòng Tống Đoàn Viên không nhịn được có nghi ngờ.
Bao sủi cảo xong, nấu nước thả vào nồi, bởi vì hoa hoè dễ chín, đun sôi một chút, sủi cảo hoa hoè liền ra khỏi nồi.
Tống Đoàn Viên bưng sủi cảo đưa đi cho Kỷ Trường An.
Ở phía trước, có một người đang xô đẩy với gia đinh của Kỷ phủ, đòi gặp Kỷ Trường An.
Tống Đoàn Viên nghe thấy âm thanh nói nhao nhao, liền liếc mắt nhìn người nọ một cái, thế nhưng có chút quen mắt.
“Lữ Bình?” Tống Đoàn Viên sửng sốt, người nọ hình như là Lữ Bình!
Tống Đoàn Viên tránh thân mình ở sau cột hành lang, liền thấy Đại Sơn mang theo người tiến lên.
“Lữ Nghĩa, ngươi làm ầm ĩ cái gì vậy?” Đại Sơn trầm giọng hô, “Ca ca ngươi chết không có nửa điểm quan hệ với công tử chúng ta, oan có đầu nợ có chủ, ngươi không nên tìm tới Kỷ gia!”